“Tháng bảy những bông hoa rợp hương/ Chỉ có mỗi linh hồn đi lạc// Không nhớ nổi quê nhà/ Theo khói xưa mà về/ Đứng tần ngần gọi mẹ!” Với người phương Đông tháng bảy âm lịch có rất nhiều ý nghĩa, tháng của nghĩa tình hiếu thảo, tháng hướng về những “linh hồn đi lạc” nơi chân trời góc bể. Trong chùm thơ 1-2-3 đầu tiên, nhà thơ Huỳnh Thị Quỳnh Nga từ Tiền Giang còn sẻ chia những thổn thức từ ký ức phức hợp hiện sinh “Một vết chàm quá khứ/ Đổ loang vết thời gian/ Chín trong chiều ráng đỏ”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Tôi không yêu nữa đâu
Biết em là loài cỏ xước
Cứ lặng yên chạm vào thịt da tôi rồi ra đi
Và gió cũng không nói được với em điều gì
Chỉ có mùa thu vàng thổn thức
Ngủ lại trên vòm ngực tôi đêm qua!
Mùa hạ đỏ vết môi
Từ nụ cười em mang qua tôi
Còn thơm trên gió cũ
Chiếc giường trống phảng phất mùi hương
Tôi nhặt sợi tóc ướt
Em để lại hôm qua
Nhánh cỏ xanh bên mộ gió
Tháng bảy những bông hoa rợp hương
Chỉ có mỗi linh hồn đi lạc
Không nhớ nổi quê nhà
Theo khói xưa mà về
Đứng tần ngần gọi mẹ!
Thành phố côi cút một làn hương
Ngày rong rêu vàng vách tường đã cũ
Ngỡ xưa về khảm lên phố
Một vết chàm quá khứ
Đổ loang vết thời gian
Chín trong chiều ráng đỏ
Đừng bay theo gió
Cứ để mầm thời gian tự tách vỏ
Thổn thức từng vết đau cựa mình
Một ngày sẽ lớn lên như đứa trẻ
Trong khôi nguyên màu đất
Biếc xanh
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA (TIỀN GIANG)