VHSG- Đã bao lần đay nghiến chữ tình câm/ Đem băm nát hỏi đoạ đày còn mấy/ Trái tim vỡ đôi/ Chết rồi trở dậy/ Trót yêu thương đôi vai ấy tự hôm nào/ Người xa rồi chắc gì hiểu xanh xao/ Đông trở dạ len lén vào đêm vắng

NGÀY GIÓ KHÔNG ANH
Hẳn là mùa ngang qua phố
Con sẻ nâu ríu rít câu tình tự
Hình như chúng nó hôn nhau
Em chắc chẳng đợi ai đâu. Vì mấy mươi mùa lá xanh lá đỏ
Trùng trùng buồn vui lớn nhỏ
Mơ hồ thương cánh nhạn lay
Em hỏi mây hững hờ bay
Không biết có gói theo dùm buốt giá, cái đau nằm ô ngực trái, nhớ trời xa
Ước gì em biết cất lời ca
Ước gì dạo đàn buông phím
Bỗng trầm hát khúc đắng cay
Vần xoay con tạo, khát chút men cay ru lòng trống rỗng
Sợ mùa nối mùa, khoé mắt đầy vết thời gian
Tí tách giọt cà phê tô thẫm bờ môi hạn
Phố chao chát cười
Em xao xát cười
Lạc giữa màu không anh
MÂY CỦA TRỜI SAO GIÓ CHẲNG CUỐN ĐI
Ai đã nhặt sao trời
Thả vào tay em nói câu ước hẹn
Lời thề buộc bằng dây gian dối
Trái tim mụ mị, chẳng thấu màu nông nổi
Trống hoác môi son
Ai đã vẽ con đường màu xanh, con đường mịn những tơ non
Đắp u mê từng cánh hoa toả ngát
Bướm ong ngột ngạt
Ngờ đâu cánh đồng bát ngát, chân trời mênh mênh
Em lơ ngơ đầu trời cuối đất
Ai? Ai đã ôm bờ vai một lần em khóc ngất
Nói về bến lạ ở tương lai
Kể về tình yêu, về tươi sáng của sớm mai
Nơi có sóng thì thầm gọi biển
Nơi em gục vào nụ hôn,
nụ hôn riêng em không hề bất biến
Vòng tay chưa buông lỏng một lần
Ai nói cùng em câu ân ái như khúc nhạc ngân
Dìu đắng cay bỏ sau lưng ngạo nghễ
Vuốt tóc mây rót lời yêu như câu chuyện kể
Hoàng tử lọ lem
Ai đã đánh rơi em giữa cay đắng môi mềm
Giữa lúc linh hồn em siết chặt mà chưa từng nắm giữ
Giữa lúc đắm say em lo bước chân ai mơ hoang trong từng giấc ngủ
Mây của trời
Van gió thổi bay đi!
VỀ CẦN THƠ CHƯA ANH?
Về Cần Thơ chưa anh
Con gái xứ này lạ lắm
Nước sông bốn mùa tưới tắm
Mơn mơn da trắng hương tràn
Quê em con gái giòn tan
Dạ thưa ngọt như câu hát
Dịu dàng đờn ca thanh thót
Đêm đêm mơ khúc bưng biền
Cần Thơ nắng rót vai nghiêng
Ngại ngùng nửa vành nón lá
Chợ quê không câu mặc cả
Cho thêm anh cả nụ cười
Về đi thương chắc mười mươi
Môi hồng bốn mùa vẫn đượm
Ngoài kia dập dìu ong bướm
Xứ em vẫn ngát hoa hồng
Phố chiều hờ hững bên sông
Em còn mơ ngồi giặt áo
Gửi không? Em xin tần tảo
Ru anh canh ngắn canh dài!
CHẮC GÌ CHẮC GÌ ĐÂU!
Chắc gì đã thương em
Chiều nay trời trở gió
Lưng chừng thu đầu ngõ
Môi mím chừng nhớ ai
Hoa đang độ dần phai
Khói lam vờn cúi mặt
Người phụ người hiu hắt
Đời lắng đời thành đau
Chắc gì
Chắc gì đâu
Tình phụ tình rất vội
Tim vỡ chừng nghẹn nói
Chát chua một niềm riêng
Chắc gì đã chung chiêng
Chắc gì mơ chung lối
Ai chẳng từng nông nổi
Trách hờn có làm vui
Mai này khóc dần nguôi
Em thương người trót dại
Em xoa dần tê tái
Tiền tài chỉ hư vô
UỐNG CẠN NIỀM ĐAU
Hơn lúc nào hết em cần một cái ôm
Đêm giông gió
dấu nhớ vào đâu cho ngoan giấc
Thèm câu nói thổi ấm lời đường mật
Áp vào môi tan cay đắng bụi trần
Anh nơi nào, đánh rơi tiếng chuông ngân
Ngày dài quá nối điệp trùng chờ đợi
Mắt phố buồn hay mắt em dịu vợi
Chút thở than đành nín lặng suốt cung trầm
Đã bao lần đay nghiến chữ tình câm
Đem băm nát hỏi đoạ đày còn mấy
Trái tim vỡ đôi
Chết rồi trở dậy
Trót yêu thương đôi vai ấy tự hôm nào
Người xa rồi chắc gì hiểu xanh xao
Đông trở dạ len lén vào đêm vắng
Tự vỗ về
Tự gối tay ức nghẹn
Yêu một người là uống cạn niềm đau
HUỆ THI
“Mây của trời, van gió thổi bay đi”
…
…
…
cứ thế này thì tôi cứ … mãi “mây của trời, van gió thổi bay đi”…ta của người ta, tình hãy cuốn ta cùng!…gió cũng của trời, mây tự do đi…ta đã của người, tình ơi hãy tránh xa!
Nếu mà tôi viết như thế này thì tôi đã sai! ..bài thơ không nói lên điều ấy, cô gái không thuộc về ai cả, cô ấy tự do với lựa chọn của mình và đắm chìm vào chỉ một mộng tình yêu! Mộng tình yêu như lá phủ sương tơ hay mộng tình duyên có trời biển chứng dám. Dễ ràng hiểu được nỗi đau của cô gái khi phải thốt lên “van gió cuốn đi” – thổi bay đi, thổi mạnh lên và thổi nhanh lên, …mây là của trời!
Vậy đấy, tiếng gọi “Ai? Ai” như vẫn ở bên tai và nỗi đau không bao giờ mất. Nỗi đau đã nằm xuống tạo thành một cuộc đời riêng em – cô gái ơi hãy ước mong và gặt hái được tình yêu, tình duyên và hạnh phúc nhé. Là một người đàn ông tôi chỉ cầu chúc được như thế bởi tấm lòng thấm hiểu được nỗi đau, biết sao được, phải chấp nhận sự thật và vươn lên, và vượt qua…như từng đã tồn tại!
Hòa Phong.