Thơ 1-2-3 Huỳnh Thị Quỳnh Nga: Và nghe rụng lên đêm một thoại ngữ mơ hồ

Ngày tôi giấu tôi vào trong tiếng gió khuyết// Vạt mây mang nỗi buồn màu chì/ Mưa đầu mùa và  chiêm bao xanh biếc// Những cánh kiến trú vào gốc cây mộc hương/ Chúng lặng yên ngắm chiếc bóng thời gian trổ thức/ Và nghe rụng lên đêm một thoại ngữ mơ hồ

Nhà thơ Huỳnh Thị Quỳnh Nga ở Tiền Giang

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Ngày tôi giấu tôi vào trong tiếng gió khuyết

 

Vạt mây mang nỗi buồn màu chì

Mưa đầu mùa và  chiêm bao xanh biếc

 

Những cánh kiến trú vào gốc cây mộc hương

Chúng lặng yên ngắm chiếc bóng thời gian trổ thức

Và nghe rụng lên đêm một thoại ngữ mơ hồ

 

Sương huyết dụ vừa trổ những đóa tầm gai

 

Trong mị ngữ của loài cát cánh

Đi tận cùng con đường có gặp mây an nhiên

 

Tôi  khoác  thêm nỗi nhớ em  lên vai

Mùa thu sủng tím mùi oải hương và đợi

Em hãy về. Neo những mảnh trăng phục sinh lên gió vàng

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Đôi khi cứ yêu như loài thủy ngư xanh

 

Em neo đại dương vào giấc ngủ của biển

Mùa trăng trôi như mây

 

Những hạt cát trở mình run rẩy

Những đôi thân tìm nhau

Ta chìm vào nhau. Cháy lên biển lời nguyền rát bỏng…

 

Ngày hành hương trên những đóa vô ngôn

 

Sân ga hay dãy lụa xanh quanh đồi mơ

Ngày em chạm vào ký tự nghìn năm của loài tim biết hát

 

Những thổn thức cháy rực rỡ

Người ta vẽ một mặt trời bay về cổ tích

Rừng vẫn thản nhiên xanh và thông vẫn hát trên ngàn

 

HUỲNH THỊ QUỲNH NGA

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *