Thơ 1-2-3 Phan Minh Thoại: Thương phận người, thương cả áo đời em!

Áo ai phơi trắng trên lối cỏ// Có cánh hương lạc hướng bay ngang trời gió bụi/ Giấc mộng giữa ngày, chân người bước chông chênh.// Tựa cánh hương bay hồn say lạc lối/ Ngậm ngùi xa mùa hè xưa trong ký ức/ Thương phận người, thương cả áo đời em!

Nhà thơ Phan Minh Thoại

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.

Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Đêm đốt lửa rừng thổn thức chuyện ngàn xưa

 

Người đi thuyền say trăng sóng nước mông mênh

Ta say cùng sương núi với rừng cây nghe gió hát

 

Men rượu nồng là nguồn nước thi ca

Bên ngọn Đá Bia ngang trời kiêu hãnh

Hương lúa trên đồng vàng rực tỏa hương bay.

 

Trong bước chân hạ về ta nghe tiếng mùa thu

 

Gió trong gió mang mùi hương rất lạ

Lá vàng lá rơi bên dốc chiều nghiêng ngả

 

Qua bước chân đi về, ta lưu lạc tìm em

Tình ảo ảnh mơ hồ như cánh gió

Trên bước chân đơn độc giữa mùa tới mùa qua.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Chiếc lá lìa thân để lời nguyền lên cội

 

Đất tỏa hương, hoa thắm đượm xuân nồng

Cây kết trái vui ngày mùa tiếp nối

 

Tôi đã thấy người khóc, như tôi khóc

Trên máu lửa phận người, nước mắt với lòng tham

Lá lìa thân trước sự đố kỵ tối tăm, hờn ghen giông gió.

 

Thời gian tùy thuộc bản thân ta

 

Dẫu biết cuộc đời là hữu hạn giữa trầm luân

Ta vẫn bước qua giới hạn đời mình

 

Trên triền đồi thương đau, trong muôn vàn hơi thở

Bao nhịp tim dồn nén lặng câm

Những giọt nước mắt rơi thành dòng chảy âm thầm.

 

Áo ai phơi trắng trên lối cỏ

 

Có cánh hương lạc hướng bay ngang trời gió bụi

Giấc mộng giữa ngày, chân người bước chông chênh.

 

Tựa cánh hương bay hồn say lạc lối

Ngậm ngùi xa mùa hè xưa trong ký ức

Thương phận người, thương cả áo đời em.

 

PHAN MINH THOẠI (PHÚ YÊN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *