Cơn thịnh nộ cuối cùng của loài không ngôn ngữ// Cây cầu gãy gập lưng cắm mặt đá chông chênh suối cạn/ Lửa cháy lênh loang bó chặn mọi con đường băng thoát// Trong xô lệch đất trời, thanh âm đẹp không hình hài chữ nghĩa/ Những tầng bậc oan khiên cõi lặng bật tung gai góc xoay vòng/ Cao ngạo trình tiến hoá chợt ngập ngừng độ lượng suy vong.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trong tăm tối đáy sâu có một tường minh khác
Những loài phù du trôi nổi quần cư theo dòng biển nóng
Nàng bạch tuyết có về thăm bảy chú lùn nơi hoang lạnh
Khép mắt đêm nhiều gió nghe rất xa những bước thiên thần
Trước hạnh phúc – khổ đau, nước mắt đón nhận nào cũng mặn
Biển vẫn sóng bờ sóng cũ, còn sót lại một ngày xưa tôi.
Cơn thịnh nộ cuối cùng của loài không ngôn ngữ
Cây cầu gãy gập lưng cắm mặt đá chông chênh suối cạn
Lửa cháy lênh loang bó chặn mọi con đường băng thoát
Trong xô lệch đất trời, thanh âm đẹp không hình hài chữ nghĩa
Những tầng bậc oan khiên cõi lặng bật tung gai góc xoay vòng
Cao ngạo trình tiến hoá chợt ngập ngừng độ lượng suy vong.

Mưa đầu mùa đã hiển hiện trong tận cùng im lặng
Cỏ đắng dưới chân, mai mảnh ngày, lặng lẽ mùa diệu vợi
Bé mọn niềm trông đợi, những nghìn năm cát bụi mịt mờ
Không có điểm dừng nào trong cơn say tận cùng chiếm đoạt
Giữa ranh giới mong manh thiện ác mọi con đường đều cong
Người tránh cơn mưa núi, những tầng trời vần vũ bão giông.
Khúc lang thang tình cờ cuối mùa biển lặng
Gương thần vỡ tan khi nói thật những bi hài nhan sắc
Xảo ngôn như lời thánh ban vu vơ cho những dại khờ
Thảng thốt tiếng ve khê – rơi xa xót lưng chiều tiếc nuối
Hàng phượng vĩ ven sông đã nổi trôi theo con sóng đi rồi
Một rưng rưng hoa đỏ trong ngậm ngùi góc hạ vô tâm.
Giá như người đừng hẹn tôi về với biển
Níu vạt áo nâu sòng những nẻo đời cầu cạnh đa đoan
Người đã xưng tội gì mà biển khơi vẫn giông bão cũ
Mưa tối đen sông, sóng cuộn xô những tròng trành sấp mặt
Những lam lũ trông mong lời nguyện cầu cao xanh linh ứng
Vấp tiếng chuông vọng núi, một tình cờ ngã xuống rong rêu.
TẠ HÙNG VIỆT