Có một điều không thể thay đổi được/ Là thời gian không cho ta quay trở lại nữa rồi// Ngõ quen, mái tóc nghiêng sương khẽ khàng đêm muộn/ Mây lạnh như cuốn sách mơ hồ cho kẻ ngất ngơ say / Em không đến – tôi vô nghĩa đến trang cuối cùng chết ướt.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Miệt mài đi đến cuối bờ nắng xa
Yêu mến – đem cho. Ra đi – quên biệt
Những dòng sông trôi về biển phận mình
Sau những cuộc rơi tan trên chênh vênh thác đá
Lại lênh đênh bên lở bên bồi giữa phẳng lặng dòng xanh
Long đong một đời sông mang dịu ngọt xuôi miền cát mặn.
Một dòng trăng lấp lánh nghiêng trời
Có một điều không thể thay đổi được
Là thời gian không cho ta quay trở lại nữa rồi
Ngõ quen, mái tóc nghiêng sương khẽ khàng đêm muộn
Mây lạnh như cuốn sách mơ hồ cho kẻ ngất ngơ say
Em không đến – tôi vô nghĩa đến trang cuối cùng chết ướt.
Tôi đã khóc một cánh rừng đã mất
Để tồn tại – có những sinh linh đã thay đổi thói quen
Để sống sót – có những loài phải tự câm tự điếc
Trái đất hình cầu – mọi con đường đến ban mai đều cong
Những đoạn buồn nhân gian đã tạo nên khúc khuỷu đời người
Chỉ có nỗi đau trong tim và lòng thiện lương là thẳng.
Mộng mị những hành tinh bí ẩn
Trong nghiệt ngã luân hồi số phận
Con người từng mơ ảo ảnh những tinh cầu
Những mảnh sáng lân tinh dập dềnh trôi đầy mặt biển
Những phận mọn từng hào quang lấp lánh cũng trôi đi
Tôi nghe những tiếng kêu thảng thốt từ thẳm xa – trăng vỡ.
Sẽ còn lại những ban mai yên ả
Khép lại những mong manh nơi rặng san hô đã chết
Nỗi buồn dài hơn bóng tối sau những lầm lỡ bao dung
Mặn chát giấc mơ vượt mọi bến bờ, phẳng phiu hạnh phúc
Những con sóng ôm vết thương lòng đã hoá đá từ lâu
Nắng lại xanh dẫu biển vô tâm ngang tàng giông bão.
TẠ HÙNG VIỆT