Đừng hoài nghi mình// Em dặn em như thế/ không bao giờ thứ tha cho kẻ ra đi để đau ở lại// Thời gian có thể làm mờ vết sẹo nhỏ thông thường/ nhưng có những vết sẹo cần phẫu thuật thẩm mỹ hoặc trang trí/ hình như trong em có một vết thương rất đẹp đang tự lành

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Hoa rong mùa bấc
Không dám hồng lên cùng màu sen sương sớm
trắng, không. Tím như hoa súng dưới đầm ban mai, không
Mải mê một sắc vàng lặng im mùa gió lạnh
chẳng toả hương, nào có ong bướm vờn quanh
cứ vươn mình dâng trọn những bé xíu níu mùa đông thầm lặng

Có gì lạ đâu
Ngày đến bên nhau em đã chuẩn bị cho một cuộc xa
nên em đâu có gì bỡ ngỡ
Có gì lạ đâu khi con vịt đen đẻ ra trứng trắng
anh đến rồi đi cũng lẽ thường cớ gì phải đau
suốt đời em học không nổi Marcus Aurelius dù một chút này thôi
Đừng hoài nghi mình
Em dặn em như thế
không bao giờ thứ tha cho kẻ ra đi để đau ở lại
Thời gian có thể làm mờ vết sẹo nhỏ thông thường
nhưng có những vết sẹo cần phẫu thuật thẩm mỹ hoặc trang trí
hình như trong em có một vết thương rất đẹp đang tự lành
Tiếng xe rúc còi vào đêm tĩnh lặng
Nam Mô A Di Đà Phật cứu khổ cứu nạn
tiếng xe cứu thương ngoài đường buồn vô hạn
Cha mẹ ai, con ai, chồng vợ ai, người thân ai gặp nạn?
mỗi tiếng hú xé lòng đêm là một lần tụng niệm cầu mong
chiếc xe lao đi rồi trong lòng còn đọng tiếng mõ: Nam mô
TRẦN NHÃ MY