Thơ 1-2-3 Trương Mỹ Ngọc: Rốt cuộc vì sao con người không còn xót xa cho nhau nữa?

Chúng ta đều là nạn nhân của thế giới hoài nghi// Những lớp mặt nạ dày giữa thế gian thánh thần – ma quỷ/ Ai cũng sợ mình bị lừa trước khi kịp lừa người khác// Người đổ cho thế gian tàn ác khiến họ không thể thiện lương/ Kẻ trở nên vô cảm trước nhân thế bi thương/ Rốt cuộc vì sao con người không còn xót xa cho nhau nữa?

Nhà thơ trẻ Trương Mỹ Ngọc

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Hãy ôm lấy những người soi bóng xuống lòng sông

 

Để họ nhận ra thế gian còn nắng ấm

Hãy trò chuyện với những người thở dài trong thinh lặng

 

Hãy đi cạnh những kẻ tuyệt vọng lạc đường

Thế giới đẹp vô cùng khi con người biết yêu thương

Xin đừng phân vân vì tình thương là miễn phí

 

Chúng ta đều là nạn nhân của thế giới hoài nghi

 

Những lớp mặt nạ dày giữa thế gian thánh thần – ma quỷ

Ai cũng sợ mình bị lừa trước khi kịp lừa người khác

 

Người đổ cho thế gian tàn ác khiến họ không thể thiện lương

Kẻ trở nên vô cảm trước nhân thế bi thương

Rốt cuộc vì sao con người không còn xót xa cho nhau nữa?

 

Đau đớn thay, những cánh rừng biết khóc

 

Thủy điện trắng xóa ngày đêm văng vẳng tiếng kêu gào

Ai đã xé toạc tấm áo xanh của rừng núi lao xao

 

Ai đã mang những máy cưa ồn ào vào rừng tĩnh lặng

Ai sẽ nghe tiếng kêu van từ đại ngàn thăm thẳm

Ai sẽ đau cho những cánh rừng đẫm nước mắt khóc chim muông

Tranh của họa sĩ Diệp Anh

“Con được rất nhiều điểm mười nhưng con thấy không vui”

 

Một đứa trẻ nói với tuổi thơ ngập đầy mùi sách vở

Những buổi đến trường trong lo sợ vuột mất thứ hạng cao

 

Có đứa trẻ sinh ra đã thấy mình mắc nợ những ước ao

Của một xã hội nhuốm màu thành tích

Và một gia đình đủ đầy nhưng khuyết mất sự cảm thông

 

Nơi lạnh lẽo nhất không phải là nơi chỉ có mùa đông

 

Chẳng phải cực bắc, cực nam, không là vùng Yakust tuyết trắng

Nơi lạnh lẽo nhất là nơi tình thương thiếu vắng

 

Nơi những bàn chân sẵn sàng giẫm đạp lên nhau

Con người là giống loài sợ hãi nỗi đau

Nhưng lại chẳng ngại ngần ném khổ đau vào cuộc đời người khác

 

Có bức tường nào ngăn cách con người dày hơn “tiền bạc”

 

Khi đồng tiền thể hiện uy quyền, sự thật cũng lặng im

Khi hạnh phúc không còn đo bằng nụ cười trên khuôn mặt

 

Người có tiền biến ngày thành đêm, đêm thành vùng nắng ấm

Kẻ không tiền chạy đầu trần giữa những phong ba

Còn những kẻ khát tiền sẵn lòng bán mình cho ma quỷ

 

TRƯƠNG MỸ NGỌC

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *