Vẫn hai người đứng trước biển như xưa// Em đến độ quên/ Anh bảo rằng vẫn nhớ// Lồng ngực rung lên dập dồn hơi thở/ Nghe tim mình nức nở/ Nhân chứng vô tâm sóng cứ mãi xô bờ.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Biển chiều nay giận dỗi gì em
Từng vồng sóng xô
Chồng nhau trắng xoá
Vẫn dịu dàng mắt nhìn sâu đáy mắt
Thà cứ để nghi ngờ
Bớt thêm một tổn thương
Bình minh lên em lặng lẽ rời Vinh
Lòng nặng trĩu như mất điều hệ trọng
Lời anh nói với em, trong tim đây, gần lắm
Rằng phải đổi thay, chưa kịp đổi thay
Vô tình sóng Cửa Lò vội vã hôm nay
Hồn nhiên mặn mặc lòng người vơi mặn.

Vẫn hai người đứng trước biển như xưa
Em đến độ quên
Anh bảo rằng vẫn nhớ
Lồng ngực rung lên dập dồn hơi thở
Nghe tim mình nức nở
Nhân chứng vô tâm sóng cứ mãi xô bờ.
Em cứ tin rằng ta vẫn còn yêu
Đêm thành cổ, đồng Vân Diên trăng vàng dát bạc
Dế ngừng đồng thanh, hương lúa đắp chăn
Cả Lộc Hà biển chiều lộng gió vì ai chứng thực nhớ không?
Dịu dàng mà mặn chát, thiện lương và độc ác
Vai người tử tế anh diễn em xem.
VÕ HOÀNG PHƯƠNG