“Cho con chạm vào những chai sần trên tay mẹ/ Đôi tay đan yêu thương trên những luống rau/ Đôi tay gieo yêu thương lên cánh đồng sỏi đá”. Ngày Phụ nữ Việt Nam, tấm lòng nhà thơ Vũ Hà hướng về người “Yêu chúng con bằng tình yêu cao cả nhất” và cũng không quên chức phận bình thường mà thiêng liêng của chính mình: “Thiên chức của em là trở thành người mẹ/ Như bông hoa sen thơm ngát giữa bùn lầy/ Em ủ mát đàn con thơ”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Cho con chạm vào những chai sần trên tay mẹ
Đôi tay đan yêu thương trên những luống rau
Đôi tay gieo yêu thương lên cánh đồng sỏi đá
Mẹ ngân nga lời ru nâng tâm hồn con thơ bay bổng
Mùa vàng chạy về đầy sân, ánh mắt mẹ sáng ngời
Mẹ mơ tay con mềm mại, chỉ mình mẹ chai sần lấm lem.
Mẹ là cô tiên giữa mê cung trần gian
Chúng con ăn bát cơm đầy nhưng vẫn chưa đủ lớn
Thế gian giăng mắc chông gai
Mẹ dang đôi cánh tay dài hơn mọi độ dài
Yêu chúng con bằng tình yêu cao cả nhất
Con kính cẩn nghiêng mình nhận lãnh bao dung.

Mẹ thành làn hương hư ảo xa xăm
Con chạy ào trở về, căn nhà trống trải, thênh thang
Lỡ một nhịp chân, con nhận về hối tiếc
Mẹ mỉm môi cười, vén tóc xõa bờ vai
Con hiểu rằng vẫn còn cơ hội cho con sửa sai
Vì mẹ đã đi xa, con nhận ra lẽ vô thường nghiệt ngã.
Thiên chức của em là trở thành người mẹ
Như bông hoa sen thơm ngát giữa bùn lầy
Em ủ mát đàn con thơ
Giọt sữa ngọt lành
Trái tim nhân ái
Anh ngợi ca muôn lần: Mẹ của các con anh!
Anh mãi yêu em như ngày xưa
Cô thôn nữ đảm đang, tháo vát
Thịt da em thơm đậm đà vị rơm rạ quê ta
Anh đã bôn ba khắp nẻo quê xa
Nhớ cồn cào dáng cô gái nhà quê bé bỏng
Thủy chung đợi chờ, anh đâu nỡ để em đau.
VŨ HÀ (BUÔN HỒ – ĐẮK LẮK)