Bóng tối đang nuốt chúng ta – thơ Phan Hoàng

Trong giấc mơ đêm đêm/ tôi như nhà vô địch điền kinh/ mang đôi hài vạn dặm rạ rơm/ chạy và chạy// Chạy giữa gầm gừ dã thú đói khát hoả hoạn/ chạy giữa ầm ào sóng thần vây bủa vũ khí hạt nhân/ chạy giữa là đà văn bản mới viết đã cũ/ chạy giữa nhập nhoạng mặt người mới mở mắt đã gian manh

Nhà thơ Phan Hoàng. Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Bóng tối đang nuốt chúng ta

 

Trong giấc mơ đêm đêm

tôi như nhà vô địch điền kinh

mang đôi hài vạn dặm rạ rơm

chạy và chạy

 

Chạy giữa gầm gừ dã thú đói khát hoả hoạn

chạy giữa ầm ào sóng thần vây bủa vũ khí hạt nhân

chạy giữa là đà văn bản mới viết đã cũ

chạy giữa nhập nhoạng mặt người mới mở mắt đã gian manh

 

Chạy tôi chạy

càng chạy càng không chạy

càng chạy càng thất thần tiếng muôn triệu sinh linh thảng thốt:

– Nhanh lên đi!

Bóng tối đang nuốt chúng ta.

6.2006

 

Em nóng dần lên

 

Khí hậu biến đổi từng ngày

trái đất nóng dần lên từng ngày

gió thốc mạnh từng ngày

nước dâng cao từng ngày

rừng cháy lan từng ngày

 

Những đàn chim di cư tìm bầu trời mới

hay chờ chết?

Những đàn cá di cư tìm nguồn nước mới

hay chờ chết?

Những đàn thú di cư tìm cánh rừng mới

hay chờ chết?

 

Khí hậu biến đổi từng ngày

da thịt em nóng dần lên từng ngày

hành tinh ta tốc hành khám phá thế giới mới từng ngày

 

Em

cởi bỏ mọi trang phục pha lê nứt vỡ

cởi bỏ mọi tư duy hình thức đa khô đình nát bến cạn

hoà nhập vào cơ thể ta đang tốc hành về phía ánh sáng

hay đóng cửa

tự huyễn hoặc mình

chờ chết?

 

Mắt gỗ

 

Những vân gỗ như những con mắt ngây thơ

trong ngôi nhà sang trọng

nền bọc nhung

tường ốp kín gỗ quí

 

Chủ nhà thuyết minh về bộ sưu tập gỗ của mình

hùng hồn như trên diễn đàn chỉ đạo bảo vệ rừng

hùng hồn như trên diễn đàn phòng chống tham nhũng

một ngọn lửa dẳng dai chót lưỡi

 

Ở đâu đó có cánh rừng già đang hấp hối

ở đâu đó có người kiểm lâm mới bị trả thù

ở đâu đó có ngọn núi trọc xói mòn vừa ngã sập

ở đâu đó có cơn lũ quét thất thanh tiếng thú tiếng người

 

Những vân gỗ quí

trong ngôi nhà sang trọng

như những con mắt lửa giấu kín hờn căm

chờ ngày phát hoả

10.10.2006

Tranh của họa sĩ Lê Kiệt trong bộ sưu tập tranh Trâu của Phan Hoàng

Khi người nông dân để lại cánh đồng

 

Người nông dân

lần lữa

rời cánh đồng

bước chân nặng nề chậm chạp

như con bò già kéo cày giữa trưa đứng bóng

sau lưng thời gian sấm chớp

 

không còn nữa những tối lai rai bàn giống lúa mới

không còn nữa những khuya bồn chồn tỉnh giấc đợi tiếng gà

không còn nữa những trưa thiêm thiếp chiêm bao giữa bầy tu hú

không còn nữa những chiều hỉ hả đốt đồng mùa gặt bội thu…

 

Người nông dân

lững đững

ngoảnh lại cánh đồng

bước chân nặng nề chậm chạp

như làn mây xám mệt mỏi trôi qua rặng núi chiều đông

sau lưng đất đai sấm chớp

 

màu cỏ sân gôn sẽ thay màu lúa tình tự ngàn đời

dãy dãy tường cao sẽ thay bờ vùng bờ thửa

từng dải khói đen sẽ thay những đàn cò trắng

tiếng máy buốt đêm sẽ thay tiếng nhạc côn trùng…

 

Người nông dân

lầm lũi

để lại cánh đồng

bước chân nặng nề chậm chạp

như người lính bị tước vũ khí cúi mặt rời khỏi chiến trường

sau lưng rền vang sấm chớp

 

10.10.2007

 

Con trâu thiêng

 

Ở phía ấy chiều chiều

ông tôi ngồi trầm tư nhìn

rít từng hơi thuốc rê dài hơn tuổi tác

khói xoắn tóc râu bay trắng cõi nhớ mông lung

 

Ở phía ấy chiều chiều

bà tôi ngồi mòn mỏi nhìn

miệng mỏm mẻm đỏ lửa nhai trầu

mùi trầu chạm khoé mắt sắc mặn lặn vào cõi nhớ xa xăm

 

Ở phía ấy chiều chiều

mẹ tôi ngồi thất thần nhìn

nén từng hơi thở dài quay mặt khóc

những giọt nước mắt xói mòn đôi vai gầy guộc cô đơn

 

Ở phía ấy chiều chiều

lũ trẻ làng tôi dung dăng ngắm nhìn

hòn núi lẻ như con trâu thần khổng lồ canh giữ ruộng nương

đàn chim xếp đội hình chữ V bay về treo giấc mơ trên hốc đá

 

Lũ trẻ làng lần lượt lớn lên

người già rủ nhau về đất

đàn chim càng chiều càng đông

con trâu thiêng vẫn nằm yên góc trời riêng bí mật

những bí mật lóng lánh xót xa như nước mắt mẹ tôi lặng lẽ gầy

 

Ở phía ấy một chiều

cổ họng tôi bỗng dưng có bàn tay vô hình siết chặt

sau những loạt bom thảng thốt xóm làng

con trâu thiêng từ biệt ruộng nương mãi mãi bay vào cổ tích

(như ngày xưa dưới mưa bom bao người lính bám trụ nơi đây biến mất)

từng tảng đá xanh giống khối thịt trâu bị chém, chặt, đục, đẽo áp tải bán buôn khắp mọi ngả đường…

10.10.2008

 

PHAN HOÀNG

(Trích từ tập thơ Chất vấn thói quen, NXB Hội Nhà văn 2012,

NXB Văn Hóa Văn Nghệ tái bản 2016)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *