“Thương chị cô đơn trong container băng giá/ Trời vẫn xanh ngằn ngặt chị vội đi đâu/ Chị vắng nhà, hành em trồng đã ra hoa ngóng chị”.
Đại dịch Covid-19 đã gây tan tác, bi thương cho bao số phận, gia đình, đất nước và cả nhân loại. Từ nỗi đau mất mát người thân, tác giả Bích Thủy đã tìm đến thơ 1-2-3 như một sự giải tỏa, chia sẻ với góc nhìn xa xót và nhân văn: “Ai đau nỗi đau của hàng ngàn trẻ mồ côi?// Ai chịu trách nhiệm với những cái chết bất ngờ/ Hơn hai chục ngàn người dân hóa khói mây vì dịch bệnh?// Ai thương phận nổi trôi của những người không nơi ẩn náu/ Trốn chạy nát nhàu trở lại quê hương/ Trốn chạy cái chết bi thương phố phường đất lành thành đất dữ?”. Những câu hỏi quặn thắt tim gan mỗi người nhưng không dễ trả lời!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Hành đã ra hoa sao chị vắng nhà
Hành chị muối Tết đã rất xa
Chỉ còn lại một củ trắng tinh rớt ra trong tủ lạnh
Thương chị cô đơn trong container băng giá
Trời vẫn xanh ngằn ngặt chị vội đi đâu
Chị vắng nhà, hành em trồng đã ra hoa ngóng chị.
Không ai biết phải làm gì chỉ nhìn họ tự diệt tự sinh
Những con người mang trong thân thể virus corona
Bị lùa tới khu cách ly ngô nghê chờ đợi
Chị tôi lịm dần vào cái chết vẫn đinh ninh mình sẽ sống
Sẽ trở về nhà gọt những trái hồng đang chín để mời chồng
Không ai biết phải làm gì với corona đành mặc chị ra đi.

Ai đau nỗi đau của hàng ngàn trẻ mồ côi?
Ai chịu trách nhiệm với những cái chết bất ngờ
Hơn hai chục ngàn người dân hóa khói mây vì dịch bệnh?
Ai thương phận nổi trôi của những người không nơi ẩn náu
Trốn chạy nát nhàu trở lại quê hương
Trốn chạy cái chết bi thương phố phường đất lành thành đất dữ?
Sài Gòn hoa lệ vẫn chưa qua bạo bệnh
Những con đường đêm vắng lặng gió lênh đênh
Những hàng cây cúi đầu nhìn bóng mình trơ trọi
Những xác người đè nhau trong container lạnh lẻ loi chờ đợi
Ngọn lửa thiêu rừng rực hoá tro tàn
Sài Gòn lầm than trong dịch giã nghiêng ngả đau thương.
Sài Gòn đêm vật vờ không ngủ
Những con người kiệt quệ trong giãn cách
Nín thở đợi chờ ngày mới bình thường
Ủ rũ như hoa tàn khi chưa nghe được… bình thường
Những quán ăn trên phố hăm hở rực rỡ đèn hoa
Lại thẫn thờ lặng im trong đêm không ngủ nhạt nhoà.
Sài Gòn đêm 14.10.21
BÍCH THỦY