Chùm thơ 1-2-3 Đặng Ngọc Tam Giang: Tôi rạc phím, mất gene ký tự chữ

Ngày tinh khôi, em đi như thể không ai buồn// Sông vẫn chảy… tận cùng vào biển lớn/ Núi vẫn cao… vươn với tới tận trời// Tôi rạc phím, mất gene ký tự chữ/ Bản thảo trắng, trắng ứ bao lâu đài/ Đêm tịch mịch, lời loang ru tái bản… em về.

Tác giả Đặng Ngọc Tam Giang tên thật Đặng Văn Sử, Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế. Vừa tự sự vừa trữ tình, chùm thơ 1-2-3 đầu tiên của anh mang tâm thức hiện sinh về thiên nhiên, con người và cả tri nhận những vấn đề thời sự khoa học, văn hóa đáng lưu tâm…

Nhà thơ Đặng Ngọc Tam Giang

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Cánh đồng tôi đột ngột xuân

Không phải lặp vòng tinh sương của mùa màng hoa cỏ
Mà em đã sạ bằng những hạt tình yêu

Nẩy mầm chín nhớ đầu nguồn phù sa thơm tầng thủy mặc
Mười thương tím áo chẽn đòng ca dao
Và tim tái vụ thắp mùa…

 

Niêm phù sa lên dòng xuôi – ngược

Để đêm về giao dịch mấy nhớ thương
Sông triền xanh, cam vàng quả ngọt?

Và là em hay bóng cải, huyền
Lời tình đắng xin đừng khánh kiệt
Để thơ yêu yết dạ thành người

 

Tổ hợp phím rung lên và giao động

Đánh thức xuân trong biện chứng trôn vòng
Chiều có khát hãy uống vầng nhật thực

Lòng ươm mầm dự báo những bình minh
Tách câu hỏi: trứng và con ai có trước
Em và tôi là hợp phím… luân hoàn!


Trăng thượng huyền và em đầu ngõ

Ta vẫn đi để mặc cây sấu buồn
Sông vẫn chảy và tháng năm vời vợi…

Phố bao lần tắt – đỏ ngọn đèn ơi
Gùi áo cơm bên dốc đời nênh nổi…
Trăng hạ huyền qua ngõ… em đâu?

 

Ngày đan thanh nắng làm khung cửi

Căng tơ quên, luồn mành nhớ ân tình
Xen âm vuông vào tròn dương sấp ngửa.

Trộn hồng hoang cùng điện toán mây, lòng
Quấn nhân gian lời khăn mỏ quạ
Dệt mưa xoan đêm thổ cẩm… tim người.

 

Có một ngày tôi hóa bản thể ChatGPT

Bao ý tưởng và góc nhìn kỳ lạ
Em yêu cầu đã răm rắp tuân theo…

Bao hào hứng, phấn khích lẫn hoang mang, e ngại
Đời ném cái nhìn vào thời đại
AI này cần xác thực tim tôi…

 

Ngày tinh khôi, em đi như thể không ai buồn

Sông vẫn chảy… tận cùng vào biển lớn
Núi vẫn cao… vươn với tới tận trời

Tôi rạc phím, mất gene ký tự chữ*
Bản thảo trắng, trắng ứ bao lâu đài
Đêm tịch mịch, lời loang ru tái bản… em về.

___________

* Gene: gene chữ, chữ của Hoàng Kim Ngọc, chị định nghĩa: “Gene chữ là những chữ quen thuộc mang phong cách tác giả, phong cách văn bản được thể hiện qua lần xuất hiện trong trường từ vựng của nhà thơ hoặc của một thể loại văn bản”.

ĐẶNG NGỌC TAM GIANG
(Hương Phong – Thừa Thiên Huế)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *