“Nhặt khói trầm vọng chùa xa// Mẹ gieo xuống cánh đồng, dậy hương xanh thẳm/ Rạ rơm vụ mùa lấp lánh những câu kinh// Hạt thóc hiền từ dạy con lễ nghĩa/ Mưa nắng bốn mùa lam lũ áo nâu/ Của nả một đời mẹ gửi vào tiếng chuông tiếng mõ”. Những câu thơ lay động của Lê Hải Kỳ từ Đà Nẵng như “tiếng chuông tiếng mõ” dội vào tâm thức chúng ta mùa Vu Lan. Với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên, Lê Hải Kỳ còn cho thấy một ý thức văn học sinh thái mạnh mẽ hòa quyện trong thơ anh.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Nỗi cô đơn lao mình vào vách núi
Chim yến tự sát để bảo tồn sự thuỷ chung
Tình yêu lung linh đến kiệt cùng hơi thở
Lời trối trăn gửi vào sóng biển thành bất tử
Sự tích về loài lông vũ chẳng chết bao giờ
Đêm đêm gió vỗ cánh hát tình ca.
Nhặt khói trầm vọng chùa xa
Mẹ gieo xuống cánh đồng, dậy hương xanh thẳm
Rạ rơm vụ mùa lấp lánh những câu kinh
Hạt thóc hiền từ dạy con lễ nghĩa
Mưa nắng bốn mùa lam lũ áo nâu
Của nả một đời mẹ gửi vào tiếng chuông tiếng mõ.
Hoa trinh nữ ngắm chiều rơi
Dòng sông lững thững trôi tím mùa hoang
Khép mi một ánh nắng tàn
Thời gian chuyển dạ
Đêm luềnh loang đêm
Những chiếc gai nhu mì lặng im đâm toạc bóng tối.
Hạt mưa vỡ trên môi em
Rụng nụ cười mùa sen cuối vụ
Mấy cánh hồng lả tả trôi dòng suy nghĩ cũ
Anh nhặt nhạnh những mảnh nước mồ côi
Mười ngón gầy run run bầm đỏ
Mưa khóc tràn hết thảy suối vân tay.
Xứ có bốn mùa thu
Ngàn hoa cười trong sương sớm
Ngàn thông vi vút gió chiều
Những đôi tình nhân truyền hơi ấm quấn quýt kẻ tay
Mòn dấu chân phố gầy mượt nắng
Con dốc nào cũng loang bóng Trịnh ca.
LÊ HẢI KỲ (ĐÀ NẴNG)