“Những cái nắm tay thiện nguyện ven đường// Xót xa bao cuộc hành hương/ Ngược dòng về phía bình yên// Những đàn chim di trú mang theo khát vọng không tên/ Ánh mắt trẻ thơ và vết chân tím bầm cơm áo/ Thế giới đang nghiêng về phía yêu thương!”. Cảm nhận nỗi bi thương và tình người qua dịch bệnh, tác giả Lê Kiều Hưng với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên còn có những suy nghiệm sâu sắc về nỗi đau thời gian, nghịch lý tình yêu: “Tận cùng của bình yên là thẳm sâu hun hút/ Ngoài kia, bao tiếng thở dài dầm gai lồng ngực/ Tháng năm rồi có khâu lành hết những nỗi đau?”

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Những cái nắm tay thiện nguyện ven đường
Xót xa bao cuộc hành hương
Ngược dòng về phía bình yên
Những đàn chim di trú mang theo khát vọng không tên
Ánh mắt trẻ thơ và vết chân tím bầm cơm áo
Thế giới đang nghiêng về phía yêu thương!
Trong giấc mơ của chúng ta luôn có một ngôi nhà
Trên thảo nguyên dệt xanh màu lá
Có đàn sẻ nâu đùa vui rộn rã
Cuộc sống bình yên không ồn ào vội vã
Những ưu phiền bỏ lại phía ngày qua
Thảo nguyên xanh và ngôi nhà trong giấc mơ xa…
Anh gõ vào cánh cửa phía cuối mùa thu
Em chần chừ hé mở
Rồi khép lại, sợ đông giá tràn vào
Những ngày ấy rồi cũng qua mau
Như sự ra đi của mùa thu không trút lá
Anh lang thang suốt một đời heo may…
Nỗi đau thời gian trôi đi như chớp mắt
Rồi người thương cũng sẽ trở thành người dưng
Có ai sợ sự lạnh lùng và thờ ơ trước mặt
Tận cùng của bình yên là thẳm sâu hun hút
Ngoài kia, bao tiếng thở dài dầm gai lồng ngực
Tháng năm rồi có khâu lành hết những nỗi đau?
Lệch hướng gió chiều trôi không xác định
Bước chân vô định giữa những guồng quay
Phố lệch mùa ngun ngút xác heo may
Ta và người lệch nhau hai phía
Trò chơi hóa thạch tháng ngày
Để lại nỗi buồn lệch gió phía bàn tay…
LÊ KIỀU HƯNG (HÀ NỘI)