Chùm thơ 1-2-3 Lê Thanh Hùng: Tiếng giã từ sao nghe, cứ ngắt quãng, xa xôi…

Đêm vương vãi, một vòng tay bổi hổi// Giăng mắc đời, ta lặng lẽ đưa nhau/ Qua góc phố, bước dùng dằng, bàn chân nào gấp vội// Mà ngọn gió thời gian, theo nhịp đổ liên hồi/ Êm rơi thật khẽ, giọt nước phông tên rỉ hiên nhà tóc tách/ Tiếng giã từ sao nghe, cứ ngắt quãng, xa xôi…

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Chiều góc cạnh ngang triền đồi nắng

 

Treo lưng đèo một nỗi nhớ quê

Cơn gió bấc trở chiều, rung ngân ngày phẳng lặng

 

Dâng một nỗi niềm đau đáu tái tê

Đường dĩ vãng, ngược trôi dòng ký ức

Trong tiếng nhạc hoài mong, đăm đắm lối đi về…

                 (Tặng Anh Nguyễn Tấn Nghiệp)

 

“Tóc ngang vai, vừa chừng…” Sao nỡ

 

Để nửa đời trai, theo vận nước xoay vần

Gánh nặng áo cơm, dài con đường xuôi ngược

 

Từng bước xa quê, đã để lại nửa chừng

Bất chợt gió, bên dặm đời gặp lại

Buối tóc tròn, đổ xuống rưng rưng..

Đêm vương vãi, một vòng tay bổi hổi

 

Giăng mắc đời, ta lặng lẽ đưa nhau

Qua góc phố, bước dùng dằng, bàn chân nào gấp vội

 

Mà ngọn gió thời gian, theo nhịp đổ liên hồi

Êm rơi thật khẽ, giọt nước phông tên rỉ hiên nhà tóc tách

Tiếng giã từ sao nghe, cứ ngắt quãng, xa xôi…

 

Trống vắng cái nhìn, hun hút mắt

 

Cũng núi non, sao không giống quê mình

Dù là đất đã cưu mang những tháng năm túng ngặt

 

Không có hoàng hôn lụi tàn, thì sao có được những bình minh

Trời hửng nắng mà gió giông cũng là quy luật

Đất nước mình, đồng bào ở đâu cũng nặng nghĩa ân tình…
         

LÊ THANH HÙNG

(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *