Trăng không phải trăng xưa sao vẫn viền màu bạc// Hoa không của xuân xưa sao vẫn đượm hương nồng/ Nước không còn là màu xanh sao vẫn gợn sóng mênh mông// Để những chiều mưa về gió thổi nhắc em bao kỷ niệm/ Ngày bên nhau ngọt ngào yêu thương âu yếm/ Giờ xa rôi suốt đời nhung nhớ chẳng phôi pha.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Anh đến quê em một chiều Tây Bắc
Cánh rừng già rực rỡ những màu hoa phong lan khoe sắc
Người em gái Thái xinh tươi cùng chiếc khăn piêu duyên dáng
Điệu hát then quyện tiếng đàn tính rộn ràng luyến lưu
Trong đêm hội ngộ ánh lửa bập bùng đôi mắt em lấp lánh
Nụ cười đê mê với rượu cần làm anh say chẳng muốn về.
Mẹ gánh cuộc đời trên tấm lưng cong
Đòn gánh đổi vai chia đều cho thăng bằng cuộc sống
Bao vất vả giữa cuộc đời trên đôi vai mưa nắng
Thương mẹ một kiếp cò lận đận vì con
Đôi khi tôi tưởng như gục ngã giữa cuộc đời giông bão
Ngả đầu vào đôi vai gầy của mẹ thấy mình thêm nghị lực.
Cả đất trời hừng hực như chảo lửa
Một sợi mây nhỏ cũng không thấy vấn vương
Cây cỏ mệt nhoài và gió cũng chạy đi đâu
Em ra đồng nắng táp làm đôi tay cháy sém
Đôi má đỏ hồng và làn môi khô khốc
Xót lòng anh thương em nhiều trong mùa hạn hán quê mình.

Trăng không phải trăng xưa sao vẫn viền màu bạc
Hoa không của xuân xưa sao vẫn đượm hương nồng
Nước không còn là màu xanh sao vẫn gợn sóng mênh mông
Để những chiều mưa về gió thổi nhắc em bao kỷ niệm
Ngày bên nhau ngọt ngào yêu thương âu yếm
Giờ xa rôi suốt đời nhung nhớ chẳng phôi pha.
Người nghệ sĩ tài hoa của đờn ca Nam Bộ
Mối tình chung thủy son sắt để đời cho hậu thế
“Dạ cổ hoài lang” ai nghe cũng thấy ngậm ngùi thương xót
Chữ hiếu chữ tình ông gửi vào tâm sự của bài ca
Tình yêu vượt lên tất cả khi mầm hạnh phúc sinh sôi
Cuộc tình thật đẹp của ông Cao Văn Lầu làm tôi nhớ mãi.
Nắng rực rỡ trên sông Tiền Giang mênh mông sóng nước
Lần đầu thăm quê anh sao em thấy rộn rã bâng khuâng
Những con thuyền xuôi ngược chở đầy muôn loại trái cây
Em như lạc vào thế giới thơm hương ngọt ngào mời gọi
Dòng sông bát ngát như tình em trao gửi cho anh
Đến quê anh lưu luyến yêu thương chẳng muốn về.
Nắng như chảo lửa úp xuống đầu nhân thế
Chiếc nón trên đầu mẹ đội cả mặt trời
Nóng hầm hập dội xuống chiếc lưng cong nhỏ bé
Nước như sôi làm đỏ ửng đôi tay trần gầy gò của mẹ
Mồ hôi rơi từng giọt xuống ruộng đồng thành muối mặn tháng năm
Lúa trổ bông vàng khắp ruộng đồng ươm màu ấm no hạnh phúc.
NGA LÊ