Chùm thơ 1-2-3 Nguyễn Đức Bá: Trái tim vỡ vụn giữa bầu trời giãn cách

Những mảnh đời giật gấu vá vai// Những đôi mắt lõm sâu trong cơn bão chống dịch// Bàn tay mẹ lệ rơi. Bàn tay cha run rẩy/ Nồi cơm vụn vỡ thoi thóp tính thời gian/ Đêm và ngày. Trái tim còn rỉ máu

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Giọt nước mắt đang rơi từ những tấm vé số

 

Dịch bệnh Covid. Lệnh giãn cách toàn thành phố

Thằng bé cầm xấp vé số trên tay nặng tựa nghìn cân

 

Đôi mắt vô thần. Bàn tay run giật.

Còn mười lăm phút đến giờ trả vé

Trái đất ngừng quay. Giọt lệ rơi xuống dòng sông đời bão táp

 

Trận địa những người áo trắng giành lại sự bình yên

 

Nghe tin mẹ vĩnh hằng con không về được

Là bác sĩ phải suốt ngày đêm chống dịch

 

Nước mắt nhòa lòng con quặn thắt

Chiều hoàng hôn phủ kín mảnh khăn tang

Nén hương lòng xót xa lệ đổ bên trời niềm đau vọng lại.

 

Ngọn nến khóc trái tim con tan vỡ

 

Nhìn ảnh mẹ lòng đau thắt ruột

Giữa cuộc đời còn đó những tang thương

 

Con không về đưa tiễn mẹ, mẹ ơi!

Vẫn khẩu trang và đồ chống dịch

Nghẹn ngào giọt nước mắt mãi rơi…

 

Những hy sinh lặng thầm không cần tượng đồng bia đá

 

Nhói lòng cặp vợ chồng bác sĩ chống dịch không về khi mẹ mất

Hai con thơ gởi ngoại trông coi

 

Vô thường một cõi xót xa

Ngoại ra đi không lời trăn trối

Bơ vơ sợi đắng bên đời. Lệ rơi trên mũi kim chống dịch.

Trái tim vỡ vụn giữa bầu trời giãn cách

 

Những mảnh đời giật gấu vá vai

Những đôi mắt lõm sâu trong cơn bão chống dịch

 

Bàn tay mẹ lệ rơi. Bàn tay cha run rẩy

Nồi cơm vụn vỡ thoi thóp tính thời gian

Đêm và ngày. Trái tim còn rỉ máu

 

Đại họa bên trời Ấn Độ đau thương nghẹn ngào

 

Lửa cháy suốt đêm ngày

Bờ sông Hằng vĩ đại ngập lệ bao xác người thiêu cháy

 

Bao thây người vùi cát giữa đêm hoang

Đại dịch Covid – cơn sóng thần hủy diệt

Những tiếng khóc bên trời vỡ nát trái tim ai…

 

Cả thế giới gồng mình chống dịch

 

Cuộc chiến không có tiếng súng

Trái đất từng ngày bỏng cháy

 

Nỗi sợ hãi từ những tiếng ho và cơn sốt

Biết? Và chẳng biết từ đâu!

Thế giới đành cam chịu trước đại họa giáng xuống từ quỷ dữ!?

 

Bác sĩ xuống tóc đâu phải thoát ly trần tục

 

Cứ tưởng bác sĩ chán đời cạo trọc đầu vào chùa tu

Không. Nụ cười tỏa sáng trong ánh mắt ngày mai ra trận

 

Bắc Giang. Tuyến đầu chống dịch

Những hy sinh lặng thầm cho ngày mai rực nắng

Như những vì sao lung linh tỏa sáng giữa khoảng trời đêm.

 

Những giọt mồ hôi đẫm ướt dưới chảo lửa bên trời

 

Tuyến đầu chống dịch còn nóng bỏng

Lửa thiêu bộ đồ bảo hộ

 

Trái tim vẫn ngời lên ánh sáng kiên cường

Những thiên thần áo trắng đẹp làm sao

Dẫu mặt trời rực cháy. Họ vẫn đi vì đất nước đang cần.

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *