“Em chết chìm trong nụ cười anh bí ẩn hồ thu// Đôi mắt lạnh lùng phớt tỉnh lỡ chạm phím đêm huyền bí/ Con đường ngập tràn thanh âm gió cộng hưởng ký ức ngày”. Tình yêu luôn kỳ diệu. Với người đẹp khi yêu thì không chỉ đắm chìm trong “nụ cười anh bí ẩn hồ thu” mà trái tim còn loạn nhịp “rơi vào biển hồ anh” để rồi cùng “bơi” trong hạnh phúc “Ngọn nến bập bùng hơi thở anh nhịp nhàng rung sóng triền em”
Với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên từ Australia, nhà thơ Võ Thị Như Mai mang đến sự ngạc nhiên bất ngờ khi thể hiện nhuần nhuyễn thể thơ mới thuần Việt bằng giọng điệu khác biệt và những thông điệp giàu xúc cảm.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Run rẩy hạt sương cuối cùng lấp lánh ánh sao băng
Anh mở từng cánh cửa sổ nhìn ra khu vườn lộng gió
Giấc mơ bình yên vòng tay mùa xuân ngọt ngào hương cỏ
Triệu linh hồn pha lê được sinh ra sau một trận mưa hôn
Đốt cháy đam mê vần thơ say chữa lành đáy tim rỉ máu
Tiếp tục cuộc hành trình đoá sao sa nỗi nhớ tỏ cùng nhau
Em chết chìm trong nụ cười anh bí ẩn hồ thu
Đôi mắt lạnh lùng phớt tỉnh lỡ chạm phím đêm huyền bí
Con đường ngập tràn thanh âm gió cộng hưởng ký ức ngày
Sườn đồi thơm hương cỏ học điệu valse mới thay vì khóc mây
Thánh thót trăng ngà đuổi theo quá khứ rồi lặn vào hư ảo
Ngọn nến bập bùng hơi thở anh nhịp nhàng rung sóng triền em

Ngôi sao lẻ loi và em cùng hướng về tán lá
Em tự hỏi anh có còn mộng mơ như là cổ tích
Ngày và đêm chẳng còn tính bằng giờ mà bằng nỗi nhớ
Hoàng hôn đang dần khuất nhường cho khoảnh khắc đẹp nhất của ngày
Bóng đêm lộng lẫy lễ hội những vì sao cô đơn đắm đuối
Hơi ấm than hồng hân hoan ký ức thẳm sâu đôi mắt
Trái tim mùa đông bé nhỏ bất chợt đập loạn nhịp
Khi những ngôi sao xanh bắt đầu rơi vào biển hồ anh
Làn sóng biếc bung lên nghìn nhánh nhớ như là hơi thở
Chưa kịp vỗ về bờ đã trải dài ve vuốt mùa mình xa
Đoá cúc héo trên bàn nhìn em qua ô kính vỡ lần cuối
Để cái chạm tay dưới chân cầu thang thành kỷ niệm bốn mùa
VÕ THỊ NHƯ MAI