Mấy năm rồi, tôi sống trong nỗi sợ// những gấp rút cho một cuộc trốn chạy/ nghỉ giữa chừng, không kịp nói chào nhau// thương con trẻ, đến trường trong chiếc lớp khẩu trang/ đi đến đâu cũng chào nhau hai tiếng sát khuẩn, khai mau/ không ai muốn, chẳng ai ưa, nhưng đành lòng phải chịu.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hai năm rồi chỉ trong một cuộc chiến
không súng đạn, không tiếng bom rơi
chỉ có nỗi sợ, sau những lớp khẩu trang
vắng đi rất nhiều những cái bắt tay
vắng rất nhiều, thương nhớ vòng tay ôm
vắng thật nhiều rồi, ôi nhớ những cái hôn!
Con đếm từng ngày trong thời gian giãn cách
mong được về nhà, hôn lên trán mẹ yêu
mặt trời vẫn mọc, sao ngày dài u tối
sau cánh cửa, trong trạng thái cách li
con nhớ quá, trời ơi, con nhớ quá!
khoảng trời này, sao nỡ cách xa nhau?
Mấy năm rồi, tôi sống trong nỗi sợ
những gấp rút cho một cuộc trốn chạy
nghỉ giữa chừng, không kịp nói chào nhau
thương con trẻ, đến trường trong chiếc lớp khẩu trang
đi đến đâu cũng chào nhau hai tiếng sát khuẩn, khai mau
không ai muốn, chẳng ai ưa, nhưng đành lòng phải chịu.
Con người sợ gì nhất?
những cuộc chiến đi qua, nỗi ám ảnh vẫn còn
con người sợ, mong nó đừng ghé thăm!
đài báo bão, con người sợ, nhưng phải chiến đấu!
cho đến khi nàng cô Vy tìm đến
con người không sợ, nhưng nơm nớp lo âu.
Chào nhau sau chiếc khẩu trang
hỏi thăm sát khuẩn lịch sàn chứng minh
rồi rồi, cứ thế lặng thinh
xem ra lợi thế bớt inh ỏi lời
ngày sang bao thứ gọi mời
từ nay bớt những ngời ngời ganh đua.
Thêm ngày giãn cách, thêm tuần giãn cách
người cách li, hàng ngàn người phải cách li
và có những người phải ra đi
trong nỗi cô đơn đến quạnh quẽ nao lòng
ta chợt đau trong khoảng không vô tận
không câu trả lời, chỉ có vần thơ đau.
HỒ XUÂN ĐÀ