“Mưa Thảo!// Nở trong mưa là loài Mưa Thảo/ Thứ hoa dại chỉ nở trên phiến đá!// Ướt đẫm trong giá lạnh phong sương/ Khi hoa thôi cười rả rích/ Lòng cỏ mềm vẫn khát đợi trăng lên!” Đó là bài thơ mở đầu cho chùm thơ 1-2-3 độc đáo gồm 12 bài viết về hoa cỏ của nhà thơ – họa sĩ Phạm Thị Phương Thảo từ Hà Nội.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Mưa Thảo!
Nở trong mưa là loài Mưa Thảo
Thứ hoa dại chỉ nở trên phiến đá!
Ướt đẫm trong giá lạnh phong sương
Khi hoa thôi cười rả rích
Lòng cỏ mềm vẫn khát đợi trăng lên!
Hằng Thảo!
Hoa cỏ nở cùng trăng
Sáng, xanh và sắc nhọn!
Se sẽ buồn cái lạnh của heo may
Lòng dịu dàng như trăng thu vừa chớm
Đêm Hằng Thảo chỉ sinh nở mùa trăng!
Linh Thảo!
Linh Thảo nở dưới nắng
Se sẽ cái lạnh, ngập vũng gió heo may!
Tím hồng, vàng rực và trắng xanh…
Cả miền linh hương say lấp lánh
Cỏ hát vang bài ca sự sống tự ngàn năm!

Cỏ Thơm!
Những chiếc lá thơm hương
Gửi dâng đời những nụ hôn vào gió!
Trong vườn khuya đêm nay
Cỏ vừa ngủ vừa khóc
Chỉ mình vầng trăng chiếu soi sự cô độc!
Thảo Sương!
Cỏ thích được ngủ vùi trong bóng sương
Quên rằng mình phận cỏ!
Sớm mai, sương rạng ngời dưới nắng
Cỏ vẫn đẫm đìa xanh
Ngàn lá trốn sau giọt nước mắt của sương!
Hạnh Thảo!
Trong bức tranh mênh mang hoa cỏ
Lá mềm mại xanh, hoa rạng ngời sáng!
Niềm hạnh ngộ rưng rưng vũ trụ
Những câu thơ vút lên từ miên man Hạnh Thảo
Hoa cỏ là một thứ tôn giáo tự nhiên!
Minh Thảo!
Cỏ Thơm luôn biết ơn đất mẹ
Quấn quện núi cao, biển rộng, sông dài!
Cỏ tận hiến tuổi trẻ, gửi sức sống và niềm tin cho đất
Miền Minh Thảo nở trắng trong ý tưởng
Cỏ mong đất hiểu mình, biết người!
Bình Thảo!
Cỏ bắt đầu từ cao nguyên xanh
Mênh mang trôi về những miền nắng gió!
Cỏ ở đâu cũng có
Cỏ ở đâu cũng xanh
Cỏ hát dâng đời khát vọng hoà bình!

Thuận Thảo!
Dịu dàng và kiên nhẫn
Cỏ hoa mang theo vẻ đẹp của sự thuận hoà!
Tươi non, thẫm xanh, rồi vàng úa
Cỏ dâng hiến hết mình
Hoa cỏ thảo thơm, xanh thuận lẽ tự nhiên!
Phúc Thảo!
Cỏ dại hoang sơ, đắm đuối
Trào dâng sức sống mùa!
Luôn hạnh phúc đón những bình minh
Phúc Thảo nhìn thấy vẻ đẹp của từng chiếc lá rơi
Cỏ trổ búp non là những ân đức!
Hành Thảo!
Mềm mại và thơm tho
Hành Thảo làm món ăn nhân gian thêm hấp dẫn !
Sinh ra từ loài cỏ
Được nâng niu dưới những ngón vui buồn
Hành Thảo- linh hương gọi mùa thơm !
Thơm thảo!
Khi người đàn bà nội trợ vào bếp
Hành tỏi, húng, mùi, tía tô, kinh giới, bạc hà… cùng hớn hở.
Hoa thơm thảo đua nở trên vũ trụ bát đũa
Chỉ hành củ… ngồi trầm – ngâm trong lọ
Mùa thơm thảo an lành trong thế giới của đĩa tỏa hương!
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
(Rút trong bản thảo Cỏ thơm – thơ 1-2-3,
Hà Nội tháng 9.2021)