Du Tử Lê chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời/ chim về góc biển. Bóng ra khơi/ lòng tôi lũng thấp. tâm hiu quạnh/ chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi./ chỉ nhớ người thôi đủ hết đời/ buổi chiều chăn, gối thiếu hơi ai!

Tuyên ngôn

 

tôi còn tiếng nói

tôi còn linh hồn

tôi còn dĩ vãng

tôi còn quê hương

tôi còn lịch sử

tôi còn là tôi

một trời khốn khổ

Việt Nam

ơi Việt Nam

1957

 

Khúc Thuỵ Du

1.

như con chim bói cá

trên cọc nhọn trăm năm

tôi tìm đời đánh mất

trong vụng nước cuộc đời

 

như con chim bói cá

tôi thường ngừng cánh bay

ngước nhìn lên huyệt lộ

bầy quạ rỉa xác người

(của tươi đời nhượng lại)

bữa ăn nào ngon hơn

làm sao tôi nói được

 

như con chim bói cá

tôi lặn sâu trong bùn

hoài công tìm ý nghĩa

cho cảnh tình hôm nay

 

trên xác người chưa rữa

trên thịt người chưa tan

trên cánh tay chó gặm

trên chiếc đầu lợn tha

tôi sống như người mù

tôi sống như người điên

tôi làm chim bói cá

lặn tìm vuông đời mình

 

trên mặt đất nhiên lặng

không tăm nào sủi lên

 

đời sống như thân nấm

mỗi ngày một lùn đi

tâm hồn ta cọc lại

ai làm người như tôi?

 

2.

mịn màng như nỗi chết

hoang đường như tuổi thơ

chưa một lần hé nở

trên ngọn cờ không bay

đôi mắt nàng không khép

bàn tay nàng không thưa

lọn tóc nàng đêm tối

khư khư ôm tình dài

 

ngực tôi đầy nắng lửa

hãy nói về cuộc đời

tôi còn gì để sống

hãy nói về cuộc đời

khi tôi không còn nữa

sẽ mang được những gì

về bên kia thế giới

thuỵ ơi và thuỵ ơi

 

tôi làm ma không đầu

tôi làm ma không bụng

tôi chỉ còn đôi chân

hay chỉ còn đôi tay

sờ soạng tìm thi thể

quờ quạng tìm trái tim

lẫn tan cùng vỏ đạn

dính văng cùng mảnh bom

thuỵ ơi và thuỵ ơi

đừng bao giờ em hỏi

vì sao mình yêu nhau

vì sao môi anh nóng

vì sao tay anh lạnh

vì sao thân anh rung

vì sao chân không vững

vì sao anh van em

hãy cho anh được thở

bằng ngực em rũ buồn

hãy cho anh được ôm

em, ngang bằng sự chết

 

tình yêu như ngọn dao

anh đâm mình, lút cán

thuỵ ơi và thuỵ ơi

 

không còn gì có nghĩa

ngoài tình anh tình em

đã ướt đầm thân thể

 

anh ru anh ngủ mùi

đợi một giờ linh hiển

3-68

Nhà thơ Du Tử Lê

Thôi

 

Thôi đời cũng thế mà thôi

Trăm năm phận mỏng còn muồi kiếp sau

Người đi qua mấy bến sầu

Thân tôi cát bụi còn đau dấu hài

Thôi người đã thế đành thôi

Trăm năm manh áo khép đời điêu linh.

 

Đêm, nhớ trăng Sài Gòn

 

Đêm về theo vết xe lăn

Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng

Tìm tôi đèn thắp hai hàng

Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây

 

Ngỡ hồn ta xứ mưa bay

Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa

Đêm về theo bánh xe qua

Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh

 

Nhớ em kim chỉ khứu tình

Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre

Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè

Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do

 

Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè

Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường

Đêm về theo vết xe lăn

Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào?

1978

 

Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

 

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

chim về góc biển. Bóng ra khơi

lòng tôi lũng thấp. tâm hiu quạnh

chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi.

 

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

buổi chiều chăn, gối thiếu hơi ai!

em đi để lại hồn thơ dại

tôi, vó câu buồn sâu sớm mai.

 

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

em còn gương lược dấu đường ngôi?

nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn

và, khoảng trời xanh đến rợn người.

 

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

bàn tay dư mấy ngón chia phôi!

(tặng nhau chính ngón không đeo nhẫn)

và những tàn phai đầy tuổi tôi.

 

chỉ nhớ người thôi đủ hết đời

như trời nhớ đất (rất xa xôi.)

nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi

thư nhớ hồi âm. Lệ nhớ môi.

*

chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn

nói gì kiếp khác với đời sau.

đôi khi nghe ấm trên da, thịt

như thể ai đi mới trở về.

2.1990

DU TỬ LÊ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *