VHSG- Lăn vào đêm mòn/ Sự vùng vẫy cuối cùng cho sự sống/ Khi những chớp tắt của đời người là vực định của thời gian/ Luồng ký ức vô hạn bóp nghẹn hơi thở sau những trận chiến/ Tôi và tôi/ Thắng thua nghĩa gì vực từ/ Nơi khí quản thổi phồng cơn mê, đau đáu niềm tin/ Có thể cắn đứt thời gian?

Trên mặt giấy
Tôi vứt mình
Nơi con chữ biến thành những lưỡi dao sắc
Những đường cắt dài theo mê cung
Trong khối vuông chằng chịt và những tinh thể không biết khóc
Lăn vào đêm mòn
Sự vùng vẫy cuối cùng cho sự sống
Khi những chớp tắt của đời người là vực định của thời gian
Luồng ký ức vô hạn bóp nghẹn hơi thở sau những trận chiến
Tôi và tôi
Thắng thua nghĩa gì vực từ
Nơi khí quản thổi phồng cơn mê, đau đáu niềm tin
Có thể cắn đứt thời gian?
Trong đáy ngục chính mình
Tôi tìm thấy dấu cắt
Ánh lên trong thi thể của người đàn bà.
Vô thường
Không thể chết như con cừu non
trên chiếc thảm gai
bàn tay đầy máu
khô và rêu
Nhặt chiếc lá vờn bay
dưới gốc bồ đề
ta vẽ ta hình đất
những hanh hao chưa kịp thoát thai nơi đáy mồ ủ dột
chú chim nhỏ nhắm đôi mắt hiền từ
buổi ban mai đầy sương
thân thể yếu mềm
đôi cánh thiên thanh bay lên như khói
lẫn vào chiều
thổn thức
bâng khuâng.
Độc hành
Mê mẩn bóng thời gian
Con chim vươn đôi cánh
Bay… không dấu tích
Giữa mây ngàn
Giữa rừng xanh
Giữa núi thẳm
Con chim bay
Vô vọng một tình yêu
Thực tại lấm lem như quỷ dữ
Thực tại mang chiếc mặt nạ hồ nghi mộng mị
Vẫn khản giọng khát cháy ngàn năm
Con chim bay
Tìm dấu chân in trên phiến đá mòn
Nơi trượt ngã vết thương
Rêu xanh
Con chim chết giữa đường bay.
Hoang vu
Ai sẽ
Khi tôi nhắm lại
Những người quanh tôi
Những người có thể ngưng thở như thể đang cười
Những người có thể bẻ cong chiếc xương giải cứu lời nguyền
Và những người đã cùng tôi ngắm mặt trời nuốt đi bóng đêm như nuốt bóng mình
Khi nước mắt chỉ là chuỗi ngọc bóng bẩy
Sự hồn nhiên từng vùi lấp
Trong cơn hấp hối
Hào quang xen kẽ những ác mộng
Khi thời gian nhìn một ai
Bằng ký ức thật
Sự trốn chạy của những linh hồn
Như giai điệu tuyệt vọng.
Đi về miền quá cổ
Ném vào ngực đá
Vết sẹo
Tia sét băng ngang
Ánh sáng đã là mồi cho thú dữ
Có thể hình dung chiếc mặt nạ được đấp lên mộ đứa trẻ chưa sinh
Vết xước đã khô nơi lỗ rốn
Dưới tầng sâu của đất là biển cả
Những con cá có hồi sinh và đi tìm chiếc vây trên lưng người đàn ông và sau váy người đàn bà
Mặt sóng ánh lên da thịt
Lóng lánh cơn đau
Hun hút lòng đêm da diết
Câu chuyện về loài người.
LÊ ĐỖ LAN ANH
(VĨNH LONG)