Lê Minh Quốc nhủ thầm tiếng Việt thiêng liêng

VHSG- Vẫn cuồn cuộn trào dâng cảm xúc trước bộn bề đời sống, thơ Lê Minh Quốc là tiếng lòng sâu lắng của một cây bút đầy trách nhiệm công dân. Một tiếng thơ thường trực suy tư nghiệp chữ và nặng tình đất nước, luôn trong tư thế của người lính “đứng trang nghiêm trước sơn hà xã tắc”!

 

TIẾNG VIỆT THIÊNG LIÊNG

 

những ngày này giật mình tỉnh giấc

nắng ngoài hiên sao tái nhợt thế này?

tiếng chim hót một màu đen xám ngoét

trên đường phố dòng người như xác chết

con mắt cá ươn đi đứng vô hồn

không bình minh chỉ rặt mỗi hoàng hôn

là những ngày đang sống

tôi dửng dưng đứng bên ngoài biển động

không nghe tiếng sóng

đang rền vang nước mắt chảy ròng ròng

ngư dân nhẫn nại nhọc nhằn

nằm dọc biển bờ cứng đờ như xác cá

ôi đất nước bốn ngàn năm vất vả

một miếng ăn cũng nghẹn họng từng giờ

ngày ngày đối mặt với hư vô

liệu ích gì sức sống của thơ

vần điệu véo von cũng ồn như lý thuyết

có cứu được bãi bờ đang giẫy chết

cá đang nằm xếp lớp xác xương khô?

là xác người hiện hữu phía tương lai

có thể là em, có khi là mẹ

là tôi, là anh, là chị…

những cỏ dại hoa hèn

những tăm tối dân đen

đi về phía đường hầm đâu lối thoát?

ngoài Biển Đông điệp trùng tiếng hát

ai hát Quốc ca Đại Việt đẹp vô cùng?

Hoàng Sa ơi máu chảy ruột mềm

Tổ quốc ơi đã lìa da mất thịt

ngày đang sống là oan hồn xám xịt

treo chập chờn trên ngọn sóng thời gian

tình yêu tôi đã bốn ngàn năm

đâu mùa vàng rập rờn hương lúa chín

khỏe khoắn đại dương xanh

đâu trăng rằm hương bưởi

vỗ tay hát nhịp dân ca

“cánh cò bay lả bay la”

chỉ còn trong giấc mơ thăm thẳm

những ngày tôi đang sống

đất nước như con thuyền bị đắm?

chẳng phải đâu

ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi sẽ rợp trời bóng nắng

lại cùng đinh nhẫn nại kéo thuyền lên

tôi nhủ thầm bằng tiếng Việt thiêng liêng

 

TIẾNG LÒNG TÔI

 

Lao xao tiếng nói

Dặt dìu tiếng mây

Rộn rã tiếng ngày

Nôn nao tiếng gió

Có cả tiếng tôi

Chuyện trò với cỏ

Muôn năm ngàn thuở

Muôn kiếp vạn đời

Tiếng chồng tiếng vợ

Chẳng gì xẻ đôi

Tiếng của lòng tôi

Lẫn trong tiếng sóng

Nhọc nhằn đau đớn

Hoàng Sa – Hoàng Sa

Tiếng của mọi nhà

Âm vang hồn Việt

Tiếng đời xanh biếc

Hỏi, ngã, sắc, huyền…

Tiếng quê dìu dặt

Biếc hồng cánh sen

Tiếng nói quê hương

Ruột rà tiếng đất

Bàn tay nắm chặt

Vọng tiếng Tổ tiên

Giọt máu thiêng liêng

Không bao giờ mất

Hoàng Sa – Việt Nam

Tiếng lòng Thống Nhất

 

NGÀY THƠ

 

Mở mắt ra là chạy

Đuổi rượt theo thời gian

Phố đông không dừng lại

Đường quy hoạch trống trải

Ngõ giải tỏa bể dâu

Thèm danh vọng bên trái

Khệ nệ đặt trên đầu

Mê tiền tài bên phải

Khiến tâm hồn buốt đau

Thế là co chân chạy

Ôi mênh mông trang giấy

Chạy hoài muốn hụt hơi

Đã cạn tuổi của đời

Sao vẫn chưa được nghỉ?

Tôi chạy lên Ngũ hành

Chỉ gặp toàn máy móc

Computer vận hành

Âm, dương, nhân, thiên, địa

Thủy, hỏa, thổ, mộc, kim

Đành chạy về Bát quái

Gặp tiền kiếp lãng quên

Kiền, ly, khôn, tốn, khảm

Cấn, chấn, đoài đứng yên

Vậy tại sao lại chạy

Như nửa tỉnh nửa điên?

Chạy về internet

Trắng toát đến vô biên

Mồ hôi ròng ròng chảy

Mặt trời xám nám đen

Không chạy theo đường quen

Tôi gặp tôi sững lại

Bóng in trên vách tường

Chợt hiện ra biến mất

Những thơ thẩn văn chương

Chạy hoài với hư không

Biết bao giờ tới đích?

Người cõi âm bịt mắt

Tôi chạy theo lối nào?

Chúi đầu xuống dòng sâu

Biển bây giờ bốc cháy

Nước chảy ngược trời cao

Lúc này tôi mới thấy

Càn khôn đã lật nhào

Chạy trên nguồn cảm hứng

Là chạy về nơi đâu?

Chỉ riêng trong lồng ngực

Vớ vẩn thơ dày vò

Đành chạy vào tiềm thức

Nghe gà gáy ó o

Làm sao tôi lẩn trốn

Trước trang giấy hư vô?

Nhà thơ Lê Minh Quốc

ĐỊNH NGHĨA VỀ ĐẤT NƯỚC

 

đất nước
có thể đó là một chú dế mèn
gọi mùa thu về chập chờn ngoài cửa lớp
là trái bồ kết để em gội tóc
thơm hoài trong hơi thở buổi tự tình
có thể là một sáng bình minh
chú gà gáy chùng chình trong gió sớm
đường đi học có cu cườm và bướm
cũng bay theo ấm áp mặt trời lên
đất nước là cây cỏ không tên
những Vô Danh đối đầu cùng giông bão
chân lấm tay bùn làm ra lúa gạo
là đêm trăng bên cái giếng đầu làng
em khua gầu làm vỡ ánh trăng tan
năm ấy tôi mới vừa mười bày tuổi
sáng đầu thu trước sân nhà rụng đầy hoa bưởi
tôi đưa tay hứng lấy mối tình đầu

đất nước là hình ảnh con trâu
đi trước cái cày, trước cha, trước mẹ
là bài đồng dao con chim se sẻ
nó đẻ mái tranh, tôi ném hòn sành
là con Rồng cháu Tiên, là gương vỡ lại lành
là thần thoại nhổ tre mà đuổi giặc
năm kháng chiến cha tôi cầm tầm vông nhọn hoắt
đánh giặc một đời chưa hết tuổi con trai
đất nước là hình ảnh cái cối, cái chày
“đêm khuya giã gạo có mày có tao”
hằng ngày mẹ tôi bỏm bẻm nhai trầu
thường bắt đầu từ câu “ngày xưa ngày xửa…”
em lớn lên có ước mơ trở thành công chúa
giống hệt cô tấm trong trái thị vàng?
còn tôi khi mùa thu thổi gió heo mây sang
tỏ tình nhờ hoa ngâu, hoa lý

đất nước là sự tích trầu cau chung thuỷ
là truyện Trạng Quỳnh, Xiên Bột của nhân dân
không sống chung với bạo chúa nịnh thần
kiến nghĩa bất vi vô dõng giả
có khi giữa sương mù xứ lạ
tuyết bay buốt theo thân phận dặm trường
đất nước là bìa thư với hình ảnh thân thương
có địa danh Mỏ Cày, Cần Thơ, Đà Nẵng…
đất nước là con tem với tình nghĩa sâu nặng
thầm nhắc người đi đừng quên cội quên nguồn
đất nước quanh tôi với tất cả bình thường
là bún bò Huế, là tô mì Quảng…
là phố, là cá lóc canh chua hoặc trái xoài, trái nhãn…
cưu mang tôi khôn lớn từng ngày
đất nước là hình ảnh khẩu súng quàng vai
đứng trang nghiêm trước sơn hà xã tắc
là câu đánh vần lúc bắt đầu đi học
là ngôi trường làng mái ngói rêu phong

sáng hôm nay chim sáo đã xổ lồng
một miếng trầu cau cũng nên duyên nợ
đất nước là tình chồng, nghĩa vợ
muối mặn gừng cay, tối lửa tắt đèn
là tháp mười đẹp nhất hoa sen
là sông, là suôí, là rừng, là phố
là tất cả những gí tôi đang có
từ Nam Quan đến Mũi Cà Mau
Đất Nước còn tồn tại đến ngàn sau…

LÊ MINH QUỐC

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *