
VHSG- Ấm lạnh nhân tình giữa phương Nam xanh/ cha phơi trải tấm lòng/ chén rượu đầy vơi/ chào mời hồn hậu/ Cánh cò trắng chao tìm chỗ đậu/ đất đồng bằng trải ngút ngàn xa/ Đã bao mùa nắng gió đi qua/ bao mùa nữa lụt tràn nước nổi/ đất phương Nam đêm ngày vẫy gọi/ cha đi theo thấp thoáng cánh cò…
Thấp thoáng cánh cò
Bàn chân cha từng lún trong bùn
cánh cò bay trước mặt
cha của thời mở đất
ngang tàng cánh tay vung
Đêm phương Nam ánh lửa bập bùng
sự sống giấu dưới bao tầng lá mục
bình minh và tiếng gà eo óc
mồ hôi cha hòa cùng sương đêm
Đất phương Nam đặc điểm thành tên
những Xẻo Quít, Mương Trâu
những Bến Đình, Bến Nước
cánh cò nối rừng tràm, rừng đước
nối xóm làng đến tận mênh mông
đường chân trời nối núi và sông
cuộc nhân thế nối kẻ sơn tràng với người hạ bạc
cha đứng giữa ruộng đồng bát ngát
mà nói điều nghĩa nhân
Cha của thời bùn ngập ống chân
đã dạy con “Bạc tiền như phấn thổ”
niềm ao ước cho con biết chữ
lớn hơn sản nghiệp đời mình
Ấm lạnh nhân tình giữa phương Nam xanh
cha phơi trải tấm lòng
chén rượu đầy vơi
chào mời hồn hậu
Cánh cò trắng chao tìm chỗ đậu
đất đồng bằng trải ngút ngàn xa
Đã bao mùa nắng gió đi qua
bao mùa nữa lụt tràn nước nổi
đất phương Nam đêm ngày vẫy gọi
cha đi theo thấp thoáng cánh cò
Cả đời người lo chuyện ấm no
trong giấc ngủ còn vung tay gặt
cha đã thở bằng hơi thở đất
đem mùa màng vào cả trong mơ
Trên cánh đồng cha
Trên cánh đồng cha tôi cày cuốc năm xưa
tôi nuôi dưỡng ước mơ
gieo trồng con chữ
Những con chữ nói lên nỗi niềm tôi
tôi yêu, tôi thương, tôi hờn, tôi giận
trên cánh đồng cha tôi năm xưa, bất tận
tôi còn cảm, còn nghe, còn buồn, còn xót
chuyện tình đời nóng hổi buồn vui
“Tiền này dành cho sách vở con tôi,
tiền này dành đóng tiền trường cho con tôi,
ba muốn các con được học
để biết những điều đời ba không biết được!”
Tôi đã học
bài học đầu đời cha dạy cho tôi
trước khi tôi biết chữ
là niềm khát khao rất Người
Khi tôi gần hết chặng đường đời
nhận ra và hiểu cha tôi
những gì cuộc đời cha tôi có được
trên cánh đồng năm xưa cha tôi cày cuốc
không gì khác hơn, giá trị chính mình
cha tôi để lại cho con
Thơ tôi là những khúc buồn
trở về trên cánh đồng năm xưa của cha tôi
tôi chợt thấy mình có lỗi
Chắc rằng, cha tôi ở trên trời
và cuộc đời
cần tôi hát ca về những mùa vui
Hỏi chuyện người nghìn năm
Người nghìn năm nói gì cùng tôi
trăng sao lệch bên thành quách đổ
gò Cây Thị – Óc Eo xưa, thời gian đóng mở
tôi người thời nay ngẫm chuyện người thiên cổ
bâng khuâng
Không còn tàn y, không còn tàn hương
đâu người của nghìn năm?
trơ gạch đá, hoang tàn, phế tích
gió đã thổi về đâu mùa nghịch
mùa thế gian
mùa của những kiếp người?
Người của nghìn năm nói gì cùng tôi
ai hạnh phúc đắng cay
ai vui buồn thành bại
và ai nữa hiền lương nhân ái
ai gây chiến tranh, gieo thù chuốc oán
ai thương yêu ai
và những ai chưa sống kịp đời mình?
Đêm qua đêm, bình minh lại bình minh
chỉ những thời đại người rồi sẽ qua đi
dẫu thế nào cũng thành tro bụi
tôi nghe từ lòng đất Óc Eo, người nghìn năm nhắn gửi
ngẫm phận mình đời có đến trăm năm?!
Vọng Thê, tháng 2 năm 2007
Trở lại Hiệp Xương*
Trở lại Hiệp Xương
xôn xao mùa thương năm cũ
ông lão mím môi cười nụ
bao nhiêu điều không nói cùng ai
Đường quê xưa bùn lầy
xóm làng xưa heo hút
ở đâu mái nhà trú mưa mùa lụt?
ở đâu con sóng dào lên – nước nổi linh đinh?
Người đàn bà cô đơn trong chiều mưa lạnh
đôi mắt buồn như sương
người ơi! người đừng buồn như xứ quê buồn
xa lắc đồng sâu
câu ca cũ bâng khuâng lòng lữ khách
“Hiệp Xương xứ sở quê mùa
cháu về thăm ngoại, cho vùa cà na”
Đê nội đồng đã nối làng xa
cầu sẽ nối đôi bờ kinh, rạch
đường sẽ xóa bao hàng lau lách
người sẽ tìm về người, theo mùa quê vui
Ông lão trở lại Hiệp Xương ngồi mím môi cười
thời gian thăm thẳm trôi
sương khói mịt mờ…
sao vẫn cứ những điều không thể nói!
bờ vai nhỏ, mắt buồn, tóc rối
chiều mưa năm xưa, lụt sâu, đường xa
heo hút Hiệp Xương xưa, người qua…
người đã qua như giấc mộng đời
Hiệp Xương giờ đã khác rồi
ai đang xây cầu tám tấn
ông lão trở lại Hiệp Xương, mấy bận
thấy môi cười
mắt vẫn ngời mùa thương không tuổi
mùa thương ơi! mùa thương!
Tháng 2. 2012
______________
* Hiệp Xương – xã vùng sâu của huyện Phú Tân – An Giang
Những đứa trẻ ở lung Ngọc Hoàng*
Những đứa trẻ ở Lung Ngọc Hoàng
lớn lên giữa rừng tràm
biết đường đến trường gần hơn đường ra chợ
những vạt tràm đầy hoa trắng nở
đàn ong quen lấy mật đi về
Những đứa trẻ quen rồi hoa dại bờ đê
quen cảnh đàn muỗi về đêm đông ken
quen con kênh nước phèn mùa khô
quen đi đường đất trơn sau mưa
quen những sớm mai rừng đẫm sương
quen hương tràm thanh khiết
Những đứa trẻ lớn lên sẽ biết
không vùng đất nào xấu
không có miệt đồng xa
Lung Ngọc Hoàng rừng tràm bao la
vẫn có trường để các em học chữ
Những đứa trẻ ở Lung Ngọc Hoàng lớn lên sẽ hiểu
vì sao trường gần, chợ xa
vì sao phải dưỡng đàn ong theo hoa
vì sao phải giữ vạt tràm nguyên sinh
vì sao có sự chọn lựa
cái nào để ăn no, cái gì để làm giàu
phải dành lại gì để cho mai sau?
____________
* Vùng sâu của huyện Phụng Hiệp tỉnh Hậu Giang
Nơi ấy sông đầy
Sông Hậu đang mùa đầy
sông Tiền đang mùa đầy
đôi dòng miệt mài vẫn chảy
Tôi đi xa cứ nhớ về nơi ấy
dòng sông quê mình
ăm ắp phù sa
Mùa điên điển trổ hoa
mùa cá linh tràn đồng
mùa củ co, bông súng
hạt giống giấu trong bùn
đợi mùa thành hương vị quê hương
Vẫn như nghe những điệu lý buồn
những điệu lý cứ bồng bềnh trên sóng nước
tiếng bìm bịp kêu ven sông cơ hồ hiểu được
khắc khoải lòng mình vọng phía trời xa
Nơi ấy sông đầy, quê mẹ quê cha
tôi đi nghìn dặm xa
chiêm bao vẫn ngọt ngào bãi bồi, bến trong, bến đục
Những vui buồn làm tôi thao thức
nỗi nhớ nhà
trọn vẹn yêu thương!
NGUYỄN LẬP EM