Nguyên Trân giấu trở trăn vào từng hơi thở

Phố thị lặng lẽ ôm đầy lòng nỗi khát khao/ Rồi trở mình giấu trở trăn vào từng hơi thở/ Để mỗi sớm mai trở gió/ Lại đau đáu khôn nguôi…

PHỐ TRỞ

 

Phố thị say ngủ

Thâm u đầy quyến rũ

Những con đường cong cong mềm mại

Mang dáng dấp dậy thì

Mảnh trăng non rướn mình soi bóng

Khẽ nhoẻn cười lay động mặt hồ êm

Bao chấm sao li ti huyền bí giữa trời đêm

Giữ ước mơ thần thoại nơi dải Ngân hà xa thẳm

Làn gió mơn vi vu trở về tự vạn dặm

Ru lá cành lao xao

 

Phố thị lặng lẽ ôm đầy lòng nỗi khát khao

Rồi trở mình giấu trở trăn vào từng hơi thở

Để mỗi sớm mai trở gió

Lại đau đáu khôn nguôi…

 

CHỐN CŨ

 

Ta đã trở về đây sau bao ngày xa cách

Vạt nắng quen hây hẩy nảy trên vai

Con đường quen hun hút đôi mày ngài

Ngọn gió quen thầm thì ngàn mơn trớn

 

Búp chồi non thuở nao giờ đã lớn

Khẽ reo vang rạo rực bước chân xưa

Vầng mây thơm lưu dấu buổi đón đưa

Đôi vai nhỏ run run đầy hờn giận

 

Ngọt ngào quá một trời yêu như vẫn

Bình yên quá cái siết nhẹ nhớ thương

Ta sớm biết sông xanh mãi như dường

Ta bật khóc

Bồi hồi

Ta bật khóc…

 

LƯNG CHỪNG CHIỀU

 

Lừng khừng một vạt nắng hoang

Nghiêng nghiêng cánh gió lênh loang gợn chiều

Phập phồng én nhỏ lãng phiêu

Dập dìu ong bướm mĩ miều khoả hương

 

Lan man gót lạc chán chường

Bâng khuâng phố nhỏ vương vương giấc hờ

Âm thầm lá nín lặng tờ

Ngập ngừng mây ám ngẩn ngơ mịt mùng

 

Bồng bềnh sương rắc mông lung

Chòng chành khói lửng chập chùng mái gianh

Lanh canh chuông nguyện an lành

Lửng lơ mùa gõ mong manh ráng hồng…

 

LỬA LÒNG

 

Lành lạnh

Thì thầm

Bên mái hiên nhỏ

Chiếc đèn chong còn để ngỏ

Miên man

Điệp khúc

Lá lác đác rụng

Gió lộng quên về để gối trông

 

Mong manh

Sương sớm

Bạc trắng nhớ thương

Nụ hồng ngan ngát tơ vương

Cuối nẻo

Thắc thỏm

Lập loè đom đóm

Thắp lửa thiêng soi rọi ngả về

 

Ngan ngát

Hương đồng nội

Tiếng ễnh ương hò hẹn

Có tiếng lòng chen vọng nơi đâu

Bóng vắng

Mái chèo thưa

Câu hò năm cũ còn chờ

Sương giăng ngõ tối ngẩn ngơ theo dòng

 

Trầm mặc

Vạt nắng sớm

Gọi ngày sang thổn thức

Tí tách buông đẫm giọt cà phê

Tàng cây

Rì rầm hát

Khúc ru xao xác triền sông

Chênh vênh bờ vắng bềnh bồng võng chao…

Nhà thơ Nguyên Trân

ĐÊM NỒNG

 

Chen trong làn mưa rả rích

Tiếng côn trùng nghèn nghẹn

Khúc thì thầm tê lạnh

Đêm hè

 

Quẩn quanh làn gió nóng

Vơ vẩn điệp khúc ve

Hầm hập mùi sân gạch

Bước về

 

Trăng ngơ ngác

Bên dòng mơ mảnh mai u tối

Giấc hẹn chờ vắng nhạt vành môi

Hằng trông

 

E ấp một đóa hồng

Ẩn mình đầy khao khát

Gọi đêm hoan dào dạt

Bềnh bồng…

 

MÙA NỒNG

 

Bên mái trưa hè cuống quýt

Thoảng hương mềm ngào ngạt gió liêu xiêu

Nơi cuối thềm giấc muộn

Chao nghiêng từng khúc họa muôn chiều

 

Nắng mỏng mảnh đu đưa lóng lánh

Hạt nước vo tròn co cụm giữa tàng xanh

Ngập ngừng soi bóng

Chúm chím nụ son

Nồng nàn

 

Những cánh chuồn ngủ mơ

Chợt giật mình

Điểm nhẹ mặt gương vu vơ

Sắc u hoài

Ru đời bát ngát tan hòa cùng tuế nguyệt

 

Cánh mềm nà nuột

Ôm trọn ráng chiều phiêu diêu hồng rực

Khẽ vờn rung rinh

Dậy hương mùa bao la rưng rức

Hây hây

 

Làn mây biếc

Như phủ trùm quanh mùa thắm

Tiếng ầu ơ

Chen lẫn khúc giao tình

Niềm riêng

Cuộn tròn trong sương chiều man mác dại

 

Bên mái tranh quây quần

Khẽ hít hà làn hương sen tinh khiết

Ngọt ấm chân tình

Mơ màng cầm khúc

Gọi mùa…

NGUYÊN TRÂN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *