VHSG- khi dịch chuyển tự do rơi vào thăm thẳm/ bất ngờ anh nghe được tiếng chim thêu/ tiếng đầu núi gọi đàn/ tiếng xa chừng ngái ngủ/ làm sao biết người nào anh sẽ không gặp lại
SẮC HOÀNG LAN
Vương triều mất đi
sắc hoàng lan còn lại
sắc hoàng lan không phai
cái đẹp không cần nhân danh ai
cái đẹp không cần nhân chứng
cái đẹp không biết nặc danh
trong cuộc vui xả thải lên đồng
bữa tiệc đã vào hồi khúc khuỷu
bữa tiệc không còn ai giải ngân
chẳng đình chỉ được cơn mưa
chẳng phán quyết tự mình
sắc hoàng lan lặng lẽ phơi bay.
Anh đi trên dấu rêu
dưới bóng già cổ tự
vẫn thấy em mỗi ngày
khó viết nổi câu thơ ứng dụng.
Những cành cây mùa Đông trơ khấc
để làm gì?
để nghe rõ tiếng chim thêu.
Anh bắt đầu hoài nghi từ dạo ấy
lờ mờ nhận ra giữa ánh sáng và bóng tối
là bản cập nhật chưa phải cuối cùng giữa có và không
những người đàn ông hàng ngày trong công sở
họ cũng giống như anh
đang thực hiện kế hoạch của người khác, ước mơ của người khác
những người đàn bà bịt khẩu trang đi trên phố
họ cũng giống như em. Rất vội
lo toan dường như là bất tận
hôm qua, mọi người nói về siêu phẩm vừa xuất hiện
anh cảnh giác như một thói quen
tìm một thang đo mới
khi dịch chuyển tự do rơi vào thăm thẳm
bất ngờ anh nghe được tiếng chim thêu
tiếng đầu núi gọi đàn
tiếng xa chừng ngái ngủ
làm sao biết người nào anh sẽ không gặp lại
những loài chim thêu ngôn ngữ của mình lên vách thời gian
bây giờ anh chạm biết
tiếng chim thêu lưỡi cuốc của cha lên cây gạo đầu làng
bắt gặp mỗi mùa sang
tiếng chim thêu giọt mồ hôi mẹ vãi từ thúng sang nia
bồ gạo trong nhà luôn đầy một nửa
tiếng chim thêu chiếc khăn mỏ quạ của bà lên nấc lửa đèn dầu
ánh trăng qua làng bị rào bởi những ngọn tre
và tiếng phà khói thuốc lào của ông bám theo cột
kèo trong căn nhà quá cũ
mái ngói chưa cần thay [dù vài viên đã vỡ].
Mảnh như làn sương sớm bay lên từ mặt đất
tiếng chim thêu những gì mà cành cây trơ khấc?
còn anh tươi tốt trở lại.
BIỂN MỞ
Sóng vẫn luôn đến trễ
Em đợi
dễ chừng tan
gió câu vọng cổ vút lên ngàn
nắng bài chòi ấm sâu lòng đất
rung lắc cả thời ta chẳng trẻ
Anh một đời cụ thể nghĩa mây bay
Em suốt tím
gió mặn đầy loa hoa muống biển.

TRONG BÓNG MÌNH MƯA
1
Lúc lắc dưới hàng cây
Nhịp điệu tháng năm tận vuông như cứa
Những chiến bào xóa sạch hoàng hôn
2
Ngôi nhà
Ngôi nhà
Như phím đàn dưới bàn tay em gõ
Mùa thu vừa lướt dại qua đây
3
Em dành hẳn một ngày không anh
Chăm sóc những chậu cây bằng nghi thức người đàn bà có chồng
(thỉnh thoảng anh vẫn gạt tàn thuốc lá vào đấy)
4
Danh hiệu
Danh hiệu
Bậc khai quốc từng nhận
Tấm huân chương ở tù
5
Dội về anh cơn mưa ngày cũ
Bình tâm mà xét lại
Mây trong bóng mình mưa.
CĂN NHÀ ĐỖ QUYÊN
1
Những chìa khóa được đánh số thứ tự
những căn nhà đặt trên đồi ngẫu hứng
những bông hoa thức muộn và ngủ muộn
ở đây, không có buổi chiều
trong căn nhà Đỗ Quyên
bên lò sưởi không còn củi dự trữ
anh sẽ làm ấm em đêm nay bằng câu thơ sau cả hành trình dài
mùi khen khét từ ngực anh ngàn ngạt
và hương rừng sẽ sẽ mùa thu
mong muốn ơi!
mong muốn đến bây giờ
mong muốn thành ngôi sao ở bậc tự do thứ nhất
nằm ngả mình trên lũng thông xanh.
2
Em nói nhiều hơn anh về những lúc mình xa
những quả nâu trám vào nỗi nhớ
những ngày xưa dịu dàng trốn sau cánh cửa
những ban đầu chẳng nỡ gọi thành tên
sông đã cạn một lần
nước đã lại dềnh lên
mùa thiếu nữ đặt trăng bên ngực trái
ngày con gái đặt môi bên ngực phải
vời vợi gần đã thấp thoáng xa xa.
3
Chim họa mi!
hãy hót lại bài ca da vàng
anh sẽ đưa em đi gặp Trịnh
và trở về trước lúc đèn đường tự tắt giữa đêm khuya
khi cao văn cất tiếng nói thánh thần
thì mặt đất là tháng năm đáng sợ
có một thời đôi mắt được sơn xanh
khung cửa cũng sơn xanh
bầu trời cũng sơn xanh.
Có một thời ta đọc thơ mà chẳng rõ mặt người.
PHAN THANH BÌNH