Ta bây giờ hẳn giống mẹ ngày xưa// Nhọc nhằn lo toan tạc sâu khoé mắt/ Giấu sau nụ cười là nỗi buồn và khao khát vẹn nguyên// Con cũng giống ta thuở mơ mộng hão huyền/ Cứ ngỡ bước tới hôn nhân là hạnh phúc/ Đâu phải đớn đau nào cũng đo bằng nước mắt con ơi!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
20 tuổi
Ngỡ rằng cuộc đời sẽ chiều chuộng mình
Chỉ cần tử tế…
30 tuổi nhận ra rạch ròi trắng đen không dễ
40 biết buông bỏ, biết mắt nhắm mắt mở bao chuyện buồn vui
Bình thản đi qua những đổi thay của lòng người…
Ta bây giờ hẳn giống mẹ ngày xưa
Nhọc nhằn lo toan tạc sâu khoé mắt
Giấu sau nụ cười là nỗi buồn và khao khát vẹn nguyên
Con cũng giống ta thuở mơ mộng hão huyền
Cứ ngỡ bước tới hôn nhân là hạnh phúc
Đâu phải đớn đau nào cũng đo bằng nước mắt con ơi!

Ta say tỉnh giữa dòng đời để thức
Những gam màu nóng lạnh vẽ mặt người
Sau nồng nàn em hờ hững, ta lạc mê cung cười khóc
Từ ngọt ngào bỗng hoá thành đắng chát
Đừng nêm thêm nước biển quá mặn rồi
Mỗi người chỉ sống một lần, ngày rất ngắn đêm dài cố thức.
Mùa đã trôi chẳng trở lại bao giờ
Ly rượu đã vỡ rồi
Mảnh thủy tinh rơi hãy cẩn trọng kẻo đau thêm lần nữa
Tin làm gì vào những lời hẹn hứa
Có thật khờ khạo ngây ngô hay mưu chước giả vờ
Những đắm say có đâu mà bảo hết…
Nắng lỡ thì chạm nhẹ màn đêm
Tiệc rượu bày ra, ta rót nồng nàn vào ly cốc
Tiếng thủy tinh va lạnh ngắt, dè dặt nhấp ngụm cuồng si
Bình minh đến, hoàng hôn đi
Còn lại gì sau đam mê kiệt cùng đã cạn
Rụt rè, bạo dạn,… ngàn vạn khôn ngoan chẳng thắng nổi số trời.
HÀ NGUYÊN