Thơ 1-2-3 Hồ Xuân Đà: Khi ngôn ngữ và cách sống dị biệt

VHSG- “Mười tám tuổi, tôi muốn đi khắp thế gian/ Tìm hơi thở của sự tự do/ Trong ánh mắt niềm tin vào sự thật”. Cái khát khao tự nhiên đáng quý thời tuổi trẻ ấy dù không phải lúc nào cũng thực hiện được nhưng con người vẫn mãi đi tìm: “Sáng thức giấc, tiếng chim cũng hối hả/ Tôi chạy theo ánh sáng đi về phía mặt trời/ Tìm chân lý, vùng ra khỏi bóng tối”. Và theo thời gian, trải qua hỉ nộ ái ố, đến lúc con người cũng nhận ra: “Tôi không thể sống với chính mình/ Khi ngôn ngữ và cách sống dị biệt/ Một dã tràng xe cát đâu thể lấp Biển Đông”…

Nhà thơ Hồ Xuân Đà với con gái

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Mười tám tuổi, tôi muốn đi khắp thế gian

 

Tìm hơi thở của sự tự do

Trong ánh mắt niềm tin vào sự thật

 

Bằng tất cả hiện hữu của máu ấm trong mình

Hai mươi tám tuổi khi tôi có gia đình

Sự ràng buộc, có khi tôi hạnh phúc.

 

Thời tiểu học vẫn còn tìm hơi mẹ

 

Giấc ngủ sang mùa thấy lạnh mỗi khi xa

Vòng tay mẹ là niềm tự hào theo suốt những bước chân

 

Lên trung học chỉ biết tìm đến bạn thân

Khi vui khi buồn một mình con tách lẻ

Đến cuối đời, con khóc gọi… mẹ ơi!

Tôi rất sợ những lý thuyết ràng buộc

 

Mọi thứ chát đắng, không thể nào dung nạp

Tôi điều khiển mình, ra lệnh, mọi thứ vào trật tự

 

Để khi đó, trong một phút chập chờn

Tôi lại nghĩ đến những triết lí nhân sinh

Lý thuyết không ràng buộc, chỉ là người khó chịu mà thôi.

 

Sáng thức giấc, tiếng chim cũng hối hả

 

Tôi chạy theo ánh sáng đi về phía mặt trời

Tìm chân lý, vùng ra khỏi bóng tối

 

Nhưng, tiếng tôi thì khàn

Giọng tôi không thể hót

Tôi có thể làm gì, chỉ biết nghèn nghẹn đau!

 

Sự kỳ thị với tôi là tiếng khóc

 

Khi tôi không thể thở

Không thể hát

 

Tôi không thể sống với chính mình

Khi ngôn ngữ và cách sống dị biệt

Một dã tràng xe cát đâu thể lấp Biển Đông.

 

HỒ XUÂN ĐÀ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *