Rừng cây im vắng tiếng chim ca// Chỉ có côn trùng da diết tìm hương đưa/ Vắng giọng nói, vắng tiếng cười khúc khích// Căn nhà vắng hơi người lạnh toát những mùa đông/ Tâm hồn tôi rơi rụng rớt bên đường / Sự phản bội giết chết niềm tin còn sót lại!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trong giấc mộng đêm qua có một ước mơ ra đời
Người thiếu phụ chong đèn thức đợi
Bốn bức tường lạnh toát vắng xa
Con đường nhỏ ít người qua lại
Kẻ lạnh lùng, kẻ riêng tư bao khắc khoải đợi chờ
Mong một ngày mai nắng ấm xua tan bao hờn dỗi
Rừng cây im vắng tiếng chim ca
Chỉ có côn trùng da diết tìm hương đưa
Vắng giọng nói, vắng tiếng cười khúc khích
Căn nhà vắng hơi người lạnh toát những mùa đông
Tâm hồn tôi rơi rụng rớt bên đường
Sự phản bội giết chết niềm tin còn sót lại!

Những đứa trẻ chọn game để vui chơi
Những đứa già tìm vui trong men rượu
Bà mẹ ngồi đợi con, tha thiết nguyện cầu
Con đường dài, chắc là nhiều suy tư
Những mộng ảo lắc lư theo khao khát
Các con à, nghe mẹ hãm mình lại xanh mơn
Bàn tay đi tìm lấy bàn tay
Đó là cách đi tìm hơi ấm
Người con gái nắm lấy bàn tay mẹ
Người con trai ngã trên bờ vai cha
Những con trai con gái mệt phờ với ngày mai
Bằng cấp thi cử, bao việc cho bằng người
Mái nhà ở quê có người mẹ trẻ
Những đứa con đi đâu, chỉ cần có mẹ
Sáng sớm, tiết trời sao lành lạnh
Những đứa con hắt hơi, dị ứng, chắc là thời tiết
Vẫn không sao, điều thiệt thà biết mấy
Chỉ cần mẹ thôi, trái gió có là gì…
Những buổi chợ người mua kẻ bán
Nhộn nhịp thật vui cách người ta đếm tiền
Niềm vui nhất khi người ta có tiền
Rồi bỗng một ngày người ta đau
Tất cả chỉ vì tiền
Phương tiện sống thôi mà, sao nó dẫn mình xa…
HỒ XUÂN ĐÀ