Bài thơ không là liều thuốc chữa bệnh// Bài thơ không diệt được vi rút/ Nên mùa dịch hoành hành, chẳng ai nghĩ đến thơ// Bài thơ vô duyên, bài thơ lẻ loi, khi con người đang đói/ Những con người đói, thơ là rác rưởi/ Vậy mà, đọc câu thơ hay, mọi thứ được chữa lành

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Tôi không thể nói gì trước con phố yên lặng
Vừa chạng vạng, đã nhường chỗ cho những linh hồn
Và tôi biết những người ra đi đó sẽ rất là lạnh buốt
Tôi bất lực khi làm một nhà thơ
Tôi hãi hùng khi làm một nhà văn
Tất cả, là nỗi sợ đã dìm chết xót xa trong ngôn ngữ
Thêm một lần nữa, tôi khóa trái cánh cổng nhà mình
Tôi dày vò bản ngã của chính tôi
Tôi nhủ thầm rồi tất cả ổn thôi
Rồi một hôm tôi giật mình thức dậy
Giữa đêm khuya, tôi gặp những phận đời
Là những nạn nhân trong cuộc chiến của loài người

Tôi vẫn thường giấu những cơn sợ hãi
Tìm an yên trong mớ thực phẩm sinh tồn
Ngày lại qua, ngày qua, ngày lại lại
Nhưng một hôm, nghe bên tai tiếng hú còi inh ỏi
Một vài người hàng xóm vừa được đi cách ly
Kéo chiếc khẩu trang, tiếp tục cuộc chiến sinh tồn
Ngày hôm qua, tôi nhận quà trợ cấp
Gửi tặng một nhà thơ già, đang tuổi cuối chân đồi
Tôi nói rằng, niềm tin vẫn còn đó
Sao hôm kia nhà thơ còn giận dỗi
Chẳng ai quan tâm đến, người làm đẹp cho đời
Hôm nay nhận, nhà thơ già tự trách bản thân
Bài thơ không là liều thuốc chữa bệnh
Bài thơ không diệt được vi rút
Nên mùa dịch hoành hành, chẳng ai nghĩ đến thơ
Bài thơ vô duyên, bài thơ lẻ loi, khi con người đang đói
Những con người đói, thơ là rác rưởi
Vậy mà, đọc câu thơ hay, mọi thứ được chữa lành
Thời khắc này anh hãy viết hỡi nhà văn, hỡi nhà thơ
Đó là lời, tận sâu thẳm lòng mình, bao con người đều biết
Nhưng hôm qua tôi gặp, trong những người xếp hàng
Có một nhà thơ đang đợi quà từ thiện
Còn có một nhà văn lên tiếng sự hỗ trợ cho mình
Ai cũng bận hết rồi, ai viết về thời kỳ lịch sử này đây?
HỒ XUÂN ĐÀ