Những con thuyền lênh đênh mộng tưởng// Đừng mơ bến đỗ vĩnh hằng/ Chốn dừng chân khác nào nghĩa địa// Sứ mệnh của thuyền là cưỡi song/ Suốt đời ăn gió nằm sương/ Người thuỷ thủ không sống được ở đất liền.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Vấp phải làn khói bếp mùa thu cũ
Xước xác một ánh nhìn âm u
Vũ điệu của lửa nguội lạnh tự bao giờ
Sống mũi lấm tro nụ cười của mẹ
Gần nửa đời người chân trời góc bể
Con ngỡ mình là vệt khói chiều quê.
Mảnh trăng cong đâm toạc hồn trinh nữ
Nổi trôi một kiếp hồng nhan
Biển đêm loã thể dát vàng
Ta thèm một tiếng người nơi đọt sóng
Mỏi mắt kéo mộng vào bờ
Em mơ mình goá bụa nhịp thời gian.

Những con thuyền lênh đênh mộng tưởng
Đừng mơ bến đỗ vĩnh hằng
Chốn dừng chân khác nào nghĩa địa
Sứ mệnh của thuyền là cưỡi sóng
Suốt đời ăn gió nằm sương
Người thuỷ thủ không sống được ở đất liền.
Con mèo hoang ngủ vùi tro lạnh
Than củi cành non hoá thạch nhựa sống
Vương vãi dấu chân tiều phu tiền kiếp
Vọng tiếng người trong gió núi oang oang
Xanh nối xanh hung hăng lan rộng bạt ngàn
Linh hồn của lửa mồ côi chẳng còn nơi nương náu.
Mùa định vị trong tôi từng nhịp đập
Ngày và đêm mải miết đuổi bắt nhau
Đường đến trái tim thủng sâu đáy mắt
Em đi đâu?
Em về đâu?
Xuân hạ thu đông bầm ngực thở dốc.
LÊ HẢI KỲ