Em chẳng mong mình nghiêng thành nghiêng nước// Chỉ cần người nghiêng thương nhớ về em/ Em tự mình những bước giữa chông chênh// Loài hoa dại tự vươn mình trong giông bão/ Chẳng mộng ước cao vời lánh xa miền huyên náo/ Trăng khuyết, tròn vẫn dịu dàng để sáng tỏa đêm đen.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Chị đôi mươi mà nỗi buồn già phần hai thế kỉ
Cơm áo đời thường nên con chữ cũng xa hoa
Xếp bút giữa chừng chị hoài niệm những đêm mơ
Nhường em thơ vui niềm vui của chị
Sự hi sinh đồng hành thành tri kỉ
Ngày vinh qui em về thương chị gánh đa đoan.
Con dã tràng cặm cụi se cát Biển Đông
Thân nhỏ bé trước bao la biển rộng
Sóng cợt đùa mang công dã tràng phơi lên cát trắng
Đem thật thà dã tràng đọ sức với đại dương
Viết riêng mình bản tình ca bất tận gửi mênh mông
Biển cảm động khóc oà nên muôn đời nồng mặn.
Hạ còn vàng sang phía ngày thu
Núi ôm mây tự tình khúc giao mùa vần vũ
Gió quyến rũ lá thiêu thân vào vũ trụ
Em giấu buồn trong đôi mắt thăm thẳm mênh mông
Đừng sợ khi nơi bắt đầu đầy những bão giông
Phía cuối con đường đợi em là bầu trời thu dịu ngọt.
Sự kiêu hãnh giết tâm hồn như cơn đột quỵ
Ganh ghét là nan y di căn mòn lý trí con người
Rộng mở bao dung gieo hạt giống hoa đời
Lương thiện vị tha dịu dàng điểm tô hương sắc
Khiêm hạ tĩnh tâm – nốt trầm buông chầm chậm
Nghe thời gian là bậc thầy dạy ta thiện – ác phân minh.
Khi sự nghi ngờ đã lên ngôi
Chân thành bị tổn thương trong thai nghén
Tìm về khoảng không tĩnh lặng
Giá trị vĩnh hằng mãi mãi là sự lặng im
Lắng đục khơi trong giữa thật giả theo dòng
Thả trôi nghiệt ngã giữ chân tình sưởi trái tim nồng ấm.
Em chẳng mong mình nghiêng thành nghiêng nước
Chỉ cần người nghiêng thương nhớ về em
Em tự mình những bước giữa chông chênh
Loài hoa dại tự vươn mình trong giông bão
Chẳng mộng ước cao vời lánh xa miền huyên náo
Trăng khuyết, tròn vẫn dịu dàng để sáng tỏa đêm đen.
LÊ LỆ THỦY