Thơ 1-2-3 Lê Sỹ Đồng: Ở Sài Gòn mà nhớ Sài Gòn ai biết: một Sài Gòn

Giàn mướp trổ bông vàng át màu đen covid// Ở Sài Gòn mà nhớ Sài Gòn ai biết: một Sài Gòn/ Giờ nghỉ không còn: xô bồ tối mày mặt: thế mà vui// Trầm lặng Sài Gòn mà rạo rực Sài Gòn đợi: một Sài Gòn/ Sáng cả trời đêm: đèn rọi đuôi xe đuổi xe về ánh sáng/ Tìm bình yên ngay vệt vàng chớp: đôi mắt bình minh.

Lê Sỹ Đồng còn có bút danh Lê Ta, hiện là giảng viên Khoa Sư phạm Trường Đại học Thủ Dầu Một. Mừng sinh nhật 09.8 của anh, xin giới thiệu chùm thơ đầy trăn trở của nhà giáo mang hồn thi sĩ giữa lúc “Virus Vũ Hán lạnh lùng” đang tàn phá cuộc sống con người…

Nhà thơ Lê Sỹ Đồng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Virus Vũ Hán lạnh lùng hơn cơn mưa chiều qua

 

Không báo trước: ào ào trút vào phận người chực nát

Làm rách thêm những mảnh đời chưa kịp vá đau thương!

 

Ôi những cung đường: nhợt nhạt tiễn đưa cơn gió lạnh

Một tiếng lanh canh: mối dây cách ngăn buột miệng rào

Ai sợ cơn mưa nào, chỉ sợ lòng người không đủ ấm!

 

Chiếc lá rơi trên mặt hồ như mong làm con thuyền

 

Chiếc lá quyền năng hay mặt hồ lắng sâu phẳng lặng

Chiếc lá chở được gì khi gió cản sóng, nước lăn tăn!

 

Không đâu chiếc lá chưa hề băn khoăn làm chiếc thuyền nhọc nhằn

Trong cuộc đời với những lằn ranh héo úa chất chứa đổi thay

Một ngày còn mê say: một chiều bắt đáy: ngai vàng có hay!

Sài Gòn giãn cách. Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Kí ức như những hạt bụi lơ lửng tìm nếp gấp

 

Kí ức sà vào những vách ngăn của đêm trầm đóng kín

Kí ức lặng yên nhịn nín cho ngày qua mau như thể…

 

Đợi ai đó quay về lần nếp gấp đã nhàu: tìm nhau

Những hạt bụi lăn trước lăn sau ào ào như dốc đổ

Lửng lơ để đi tìm hay buông thả: đợi ngàysau !

 

Giàn mướp trổ bông vàng át màu đen covid

 

Ở Sài Gòn mà nhớ Sài Gòn ai biết: một Sài Gòn

Giờ nghỉ không còn: xô bồ tối mày mặt: thế mà vui

 

Trầm lặng Sài Gòn mà rạo rực Sài Gòn đợi: một Sài Gòn

Sáng cả trời đêm: đèn rọi đuôi xe đuổi xe về ánh sáng

Tìm bình yên ngay vệt vàng chớp: đôi mắt bình minh.

 

Những sợi dây hay rào kẽm sẽ không là chốt chặn

 

Khi đôi mắt ngước nhìn được thông suốt sẻ chia

Như ánh sao khuy vẫn sáng thêm trong lòng đêm trĩu nặng

 

Ôi những chặng đường đời trong lòng người đã biết bao chốt chặn

Cần thêm chi rào kẽm với thép gai cùng lí lẽ đúng sai

Trong hơi thở yêu thương nếu còn: đâu phải trái.

 

SG, 03.8.2021

LÊ SỸ ĐỒNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *