Em ngắc ngứ, khi anh hỏi nhỏ// Sao lại trả lời bằng khoé mắt rưng rưng/ Xa vắng ánh nhìn mông lung đâu đó// Vòng tay giơ ra, chợt dừng lại nửa chừng/ Trong tiếng cười, có một chút gì gắng gượng/ Ngoảnh mặt lại nhìn, nắng xối phía sau lưng…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Một chút thôi em, ừ một chút
Cõi trăm năm sâu thẳm những bến đời
Còn nguyên đó, một ân tình giao đãi
Đổ xuống đời nhau từng giọt nhớ buông lơi
Năm tháng cũ có bao giờ trở lại
Mà nắng hoàng hôn cứ tím biếc gọi mời…
Treo đắm đuối tiếng lòng trong nỗi nhớ
Hoàng hôn rơi từng giọt khơi khơi
Biết dĩ vãng mình không duyên nợ
Chiều hoang mang trong tâm tưởng rối bời
Sao trúc trắc, một ân tình cơ nhỡ
Bao năm rồi vẫn vang vọng người ơi!

Bao nhiêu thứ chuyện ở trên đời
Có những cái chúng ta đã chưa từng biết
Hình như chúng cũng phải nằm trong cái mà mình đã biết
Nếu không, thì chỉ là một khoảng mờ trống rỗng em ơi!
Cho nên dù có bao nhiêu ngoa ngôn xảo ngữ
Cũng chìm trôi trong dòng chảy cuộc đời
Em ngắc ngứ, khi anh hỏi nhỏ
Sao lại trả lời bằng khoé mắt rưng rưng
Xa vắng ánh nhìn mông lung đâu đó
Vòng tay giơ ra, chợt dừng lại nửa chừng
Trong tiếng cười, có một chút gì gắng gượng
Ngoảnh mặt lại nhìn, nắng xối phía sau lưng…
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)