Đã lâu rồi trên con thuyền ấy tôi đi// Sông trầm tích đồng đội của tôi giữ cổ thành Quảng Trị/ Phút lâm chung lời trăng trối thay vì linh hồn toả rạng.// Còn đâu đôi vai cường tráng, ánh mắt hân hoan ngày về/ Đâu phút hẹn hò, lời tỏ tình thôn nữ sông quê/ Ôi, những nỗi nhớ thương cũng trở thành bất tử!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trên chuyến bay Hà Nội – Sài Gòn
Tôi nhìn qua ô cửa sổ máy bay cảm xúc dâng trào
Dưới kia hiện ra muôn sắc màu giữa khoảng xanh thăm thẳm.
Làng mạc, cánh đồng, dòng sông và biển cả
Và những thành phố những khu nhà như những khối hộp diêm.
Xúc động. Hồn thơ tôi bay trong bao la.
Nghe tiếng biển vọng về
Tôi từng đi qua nhiều hải cảng, cửa biển, dòng sông
Qua những ngọn hải đăng chiếu sáng bến bờ.
Mãn nguyện, nghe tiếng biển vọng về
Xa khơi, còn có những chân trời khác
Tôi biết mình còn bé nhỏ giữa mênh mông!
Quê bạn miền rừng, quê tôi miền biển
Bạn cắm bản, ở rừng dạy bầy trẻ em vùng cao con chữ
Tôi ở biển bươn trải với diêm trường bỏng rát nắng hè.
Thương tôi, mùa xuân nào bạn cũng gửi cho mật ong rừng
Nhớ bạn, mùa hè nào tôi cũng dành cho vài bao muối.
Dù xa nhau chúng mình như vẫn ở bên nhau.
Đưa phố vào trong tranh
Đêm trăng mải miết say mê bên giá vẽ
Ngọn bút, tông màu sinh động trên vuông toan.
Đây ngôi sao Mai, kia sao Thần Vệ Nữ
Và mây mùa thu lãng đãng trôi giữa trăng sao
Như ta đang mơ phố đêm bình yên một tiếng phong cầm.
Nước Việt chúng ta lửa lò đang đỏ rực
Sẽ thiêu cháy huỷ diệt bọn tội đồ
Hợm mình xưng danh chức quyền lòng tham không đáy
Miệng “nhân nghĩa” mà vơ vét kiệt cùng tiền của đất đai
Chúng dồn đất nước, lương dân vào đói nghèo khổ cực
Phải xử tội chúng ngay, luật pháp nghiêm minh.
Đã lâu rồi trên con thuyền ấy tôi đi
Sông trầm tích đồng đội của tôi giữ cổ thành Quảng Trị
Phút lâm chung lời trăng trối thay vì linh hồn toả rạng.
Còn đâu đôi vai cường tráng, ánh mắt hân hoan ngày về
Đâu phút hẹn hò, lời tỏ tình thôn nữ sông quê
Ôi, những nỗi nhớ thương cũng trở thành bất tử!
LƯƠNG SƠN (TP HCM)