Thơ 1-2-3 Ngọc Tình: Khoảng lặng không cần kết nối

VHSG- “Quả chín trái mùa/ Hương cỏ mùa đông, đất ủ/ Ai say rượu tình xuân”. Có cái gì vừa ngọt ngào vừa như trách móc của người đang yêu và rồi: “Lưng trời gió bao dung/ Em thơm thảo âm thầm/ Cuối cùng ánh trăng hôn làn môi thiếu nữ”. Một bức tranh thơ mơ hồ, lãng mạn và đắm đuối…

Nhà thơ Ngọc Tình

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Vịn tình yêu vào sóng

 

Và hãy thở khi ta cần phải thở

Hãy bơi khi rời tay sắp đuối

 

Mắt bão cuồng đôi lúc tự hồn nhiên

Buông rong rêu buông nỗi rối không tên

Sóng yên ả hoàng hôn mềm trên sóng.

 

Khoảng lặng không cần kết nối

 

Bởi lãng đãng chiều

Mùa đông đâu đây rắc nắng ấm

 

Quả chín trái mùa

Hương cỏ mùa đông, đất ủ

Ai say rượu tình xuân.

Chẳng phải em đong ánh trăng

 

Mà lá vàng mùa thu xa xỉ

Rụng vào bóng hai người

 

Lưng trời gió bao dung

Em thơm thảo âm thầm

Cuối cùng ánh trăng hôn làn môi thiếu nữ.

 

Những giọt sương đậu trên vai áo

 

Khâu Vai chợ tình náo nức

Còn anh thổi khèn lá trầm đục môi chờ

 

Rêu phủ mềm du khách

Dốc đá mòn chỗ cũ

Rượu ngô bao mùa bạc phếch sợi đêm.

 

Tan vỡ rồi ta gắn lại bằng thơ

 

Và sát trùng bằng khóe môi mằn mặn

Gió chải tóc vô hình đôi bàn tay chăm sóc

 

Có lẽ nào giật mình

Có lẽ nào đơn giản

Gặm nhấm đến phẳng lì một khái niệm tình yêu.

 

Tây Ninh, 12.2020

NGỌC TÌNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *