Thơ 1-2-3 Nguyễn Doãn Việt: Ta nghe tiếng thời gian rụng xuống tờ lịch

Mọi tất tả khép lại trong ngày/ Hành trình mải miết của một vòng quay.// Người kiếm tìm mà sao ta hờ hững/ Sao có vô cảm trước thời gian/ Với những bước chân trên mọi nẻo đời.

Nhà thơ Nguyễn Doãn Việt ở Hà Tĩnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Giấu kí ức vào giấc ngủ

 

Ta trốn tìm gì tuổi thơ

Mà tháng năm dài mộng mị!?

 

Khi tóc đã nhuốm thời gian và bước chân mỏi mệt

Ai tìm lại giúp ta những hoài niệm?

Giấu trong sâu thẳm kí ức mình.

 

Tiếng chuông chùa chiều nay ta đang nghe

 

Phải nơi cố hương vọng lại

Níu gọi lòng người xa xứ

 

Mòn mỏi những tháng ngày đi qua

Mòn mỏi những đợi chờ cách xa

Ngọn lửa cội nguồn ta thắp trong tim ta.

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Ta nghe tiếng thời gian rụng xuống tờ lịch

 

Mọi tất tả khép lại trong ngày

Hành trình mải miết của một vòng quay.

 

Người kiếm tìm mà sao ta hờ hững

Sao có vô cảm trước thời gian

Với những bước chân trên mọi nẻo đời.

 

Những ồn ào ngủ quên trên vỉa hè

 

Phố vắng rồi, phố chìm vào đêm cách ly

Sương buông những hàng cây cúi mình ngộp thở.

 

Ai biết có ngày rồi phố cũng cô đơn?

Ai biết ngày mai ồn ào trở lại!

Để vui buồn trên mái phố cứ hoá rêu.

 

Ta hàm ơn những áng mây qua

 

Để ta biết mặt trời đang đứng bóng

Để biết dưới chân ta còn khoảng trống.

 

Đó là tự nhiên

Trong hành trình đã định

Một ngày bất chợt nhận ra.

 

NGUYỄN DOÃN VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *