Chỉ còn lại giọt buồn nhỏ xuống niềm đau// Bên chiếc xe lăn năm mươi năm mòn vẹt vết thời gian/ Nắng mưa giông bão hai trái tim vẫn cùng nhịp đập// Đại dịch về người chồng ra đi không kịp lời trăn trối/ Mây phủ bên trời giọt lệ xót xa/ Lẻ loi tiếng cuốc vọng đêm nức nở quặn thắt lòng.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Virus trong tâm còn đáng sợ ngàn lần
Lừa đảo dối trá tham lam đã di căn
Khái niệm đảo lộn. Giá trị nhân phẩm con người sụp đổ
Đại dịch biến xã hội thành màn kịch khổng lồ
Những hài kịch, bi kịch cuộc đời phơi bày trước mắt
Hãy tĩnh tâm xét lại khi chưa khép hoàng hôn.
Ngày khai trường lá thu rơi qua màn hình điện thoại
Đâu con đường có lá vàng rơi
Đâu cái nắm tay mẹ dẫn vào lớp học
Mùa thu vàng qua ký tự enter
Đại dịch Covid ngăn cả cổng đến trường
Đường đến lớp chỉ trong giấc mơ. Mọi kết nối qua điện thoại.
Những đóa xương rồng trên bão đời sa mạc
Đứng dậy giữa bão cát cuộc đời
Hương thép tỏa lan từ sỏi đá
Vượt qua ngục tù bừng cháy giữa khoảng trời đầy giông tố
Nói lời sa mạc.
Khát vọng đời hoa giữa nắng gió biển ngàn.
Trinh nguyên kiêu sa hàm tu thảo* ru lời của gió
Băng trinh một kiếp hồn yên lặng
Mi khép bờ mi khẽ nhịp rung
Vệt gai đâm vỡ thời gian, ánh sáng và bóng tối
Vẹn nguyên hồn sắc tím giữa ngàn hoa ven lối
Một đời trái tim tuyết trắng vằng vặc trăng sao.
__________
* Hàm tu thảo tức Hoa trinh nữ.

Một dây ngân rung cung điệu đàn bầu tan chảy
Đá sỏi cũng mềm.
Trăng tan trong trái tim. Hoàng hôn rụng vỡ
Vút lên tận đỉnh Everest. Rơi xuống đáy đại dương
Lửa cháy trên sa mạc. Đêm rét trong miền băng giá
Gõ nhịp ru hồn người vào giấc mơ xa.
Mảnh vỡ trên dòng sông chết
Không phải mùa ngâu Ngưu Lang chờ Chức Nữ
Chỉ giọt nước mắt của mẹ rơi trên hai bờ sông chết
Tấm phên tre đợi ngọn gió về
Bàn tay run lật thời gian nhuộm tóc màu mây trắng
Nhìn khói hương lệ đẫm giữa sông đời.
Chỉ còn lại giọt buồn nhỏ xuống niềm đau
Bên chiếc xe lăn năm mươi năm mòn vẹt vết thời gian
Nắng mưa giông bão hai trái tim vẫn cùng nhịp đập
Đại dịch về người chồng ra đi không kịp lời trăn trối
Mây phủ bên trời giọt lệ xót xa
Lẻ loi tiếng cuốc vọng đêm nức nở quặn thắt lòng.
Ngước mắt nhìn cổng chào nguy nga hoành tráng
Vẫn con trâu ì ạch, lưỡi cày lật ánh mặt trời
Căn nhà mẹ gió lùa bốn vách, làm bạn nắng mưa
Bữa cơm thịnh soạn rau dưa cà muối
Đường vào làng bê tông thẳng lối
Đường lưng mẹ còng theo vết thời gian
Mùa thu mềm lá đổ cánh bàng rơi
Phong trần nhuốm đỏ mùa thay lá
Thơ cũng nhuốm màu thu lá rơi
Buồn nhân gian lá lìa cành
Quy luật muôn đời. Niềm đau hồn khắc khoải
Tái sinh từ cái chết. Lá đỏ bên trời cánh bàng rơi.
Máu rừng đổ trên những miền cao sóng dâng tràn sóng
Hàng trăm ngàn năm vẫn đứng bên trời
Che phủ dòng sông con suối. Bóng mát cây Kơ nia
Lưỡi cưa tàn độc tham lam. Thân gỗ đớn đau
Đồi lỡ. Máu từ những rừng cây đại thụ nghìn năm chảy
Thác lũ đại ngàn cuộn sóng gầm vang. Đất trời thịnh nộ.
NGUYỄN ĐỨC BÁ (QUẢNG NAM)