Thơ 1-2-3 Nguyễn Quỳnh Anh: Những bông hoa trắng lòng sông

Sông Thạch Hãn – dòng sông máu// Năm mươi năm rồi mùa hè đỏ lửa trôi qua/ Những người lính gác lại thời sách bút// Hóa lòng sông máu đỏ/ Những bông hoa trắng lòng song/ Rưng rưng lòng người ở lại.

Nhà thơ Nguyễn Quỳnh Anh ở Ninh Bình

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Nghĩa trang Vị Xuyên chiều nhạt nắng

 

Những mùa hoa gạo trôi qua

Dọc ngang những hàng mộ trắng

 

Khói hương bay lên trời

Chỉ những nỗi đời đau đáu

Một miền thăm thẳm đá xanh.

 

Sông Thạch Hãn – dòng sông máu

 

Năm mươi năm rồi mùa hè đỏ lửa trôi qua

Những người lính gác lại thời sách bút

 

Hóa lòng sông máu đỏ

Những bông hoa trắng lòng sông

Rưng rưng lòng người ở lại.

Từ thác Bản Giốc những vạt nước tung trắng xóa

 

Tiếp cho dòng sông trôi đi

Những vạt lúa, khóm tre, gốc vối

 

Hóa thành cột mốc biên cương

Trên kia tiếng chuông thiền viện

Lặng lẽ ngân nga trập trùng đá xanh.

 

Hơn tám mươi năm trước

 

Từ phía cột mốc 108 Người về

Hang lạnh cùng cháo bẹ rau măng qua tháng ngày gian khó

 

Viết những trang sử vàng dân tộc Việt Nam

Từ núi rừng thiêng liêng Pắc Bó

Những khúc ca ngân vang mai ngày.

 

Gặp ở chợ phiên Đồng Văn

 

Những sắc màu thổ cẩm cùng xôi bảy màu

Rượu ngô nâng bát gọi mời

 

Chiếc bàn gỗ mộc

Những dáng người lặng lẽ như đá Đồng Văn

Muôn ngàn năm qua vẫn xanh khắp một vùng biên ải.

 

NGUYỄN QUỲNH ANH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *