Thơ 1-2-3 Nguyễn Quỳnh Anh: Qua ngõ nhà bối rối những xưa xanh

Những bông hoa khe khẽ gọi mùa// Hoa bưởi, hoa chanh vườn nhà ngào ngạt/ Hoa gạo sân đình rưng rức lửa giêng hai// Hội làng em về cùng ai/ Hoa xoan rơi tím chiều mưa bụi/ Qua ngõ nhà bối rối những xưa xanh.

Nhà thơ Nguyễn Quỳnh Anh ở Ninh Bình

 

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Những bông hoa khe khẽ gọi mùa

 

Hoa bưởi, hoa chanh vườn nhà ngào ngạt

Hoa gạo sân đình rưng rức lửa giêng hai

 

Hội làng em về cùng ai

Hoa xoan rơi tím chiều mưa bụi

Qua ngõ nhà bối rối những xưa xanh.

 

Ngược triền sông Mã

 

Tôi lần tìm trầm tích xứ Thanh

Từ  Đẻ đất đẻ nước, cây chu đá lá chu đồng

 

Hồn vía người Mường người Thái

Chiếc thắt lưng xanh màu của núi bương luồng

Nghe vọng lại những khoan, huầy,  dô, tá…

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Tiếng dế đêm lẫn vào bóng tối

 

Âm thầm giục mầm cây tách vỏ

Những hạt phù sa vun vén sự sống đời cây

 

Cây đơm hoa kết trái mùa nối mùa thơm thảo hương quê

Quá nửa đời mưu sinh phố thị những lo toan áo cơm

Tiếng dế đêm giục tôi về nhận mặt đất làng.

 

Dưới chân đèo Mã Phục

 

Đâu người tráng sĩ Tống biệt hành

Núi xanh mây trắng người xa mãi

 

Chỉ cỏ cây cùng tiếng gió u u

Hồn xưa gửi lại miền xa thẳm

Để núi xanh trời, lá xanh cây.

 

Tàu đỗ lại Diêu Trì khi tối nhọ mặt người

 

Mấy người phụ nữ gầy gò xách làn trứng luộc

Cùng tiếng rao: mười ngàn bốn quả

 

Không có ai mua

Tàu chuyển bánh, những người phụ nữ vội vã xuống tàu

Tàu rời ga, tôi như thấy mình mắc nợ Diêu Trì.

 

NGUYỄN QUỲNH ANH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *