Thơ 1-2-3 Nguyễn Thế Thanh: Cánh cửa mở ra ánh sáng đứng trước bậc thềm

Trên bức tường cảnh phim võ thuật đang quay// Bức màn phía sau có kẻ đang cào cấu/ Đứa bé bưng mặt khóc nức nở// Cánh cửa mở ra ánh sáng đứng trước bậc thềm/ Không một ai bước ra tới đó/ Thiêm thiếp mơ về một vùng trời xanh.

Nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Thanh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Mẹ chong đèn suốt canh thâu

 

Con gói ghém vào luồng tre

Từng hơi ấm từng lúc đỏ hoe

 

Mai đây con khôn lớn

Mang theo ngọn lửa bên mình

Mỗi khi nhớ mẹ hơi ấm nồng nàn hát ru.

 

Trên bức tường cảnh phim võ thuật đang quay

 

Bức màn phía sau có kẻ đang cào cấu

Đứa bé bưng mặt khóc nức nở

 

Cánh cửa mở ra ánh sáng đứng trước bậc thềm

Không một ai bước ra tới đó

Thiêm thiếp mơ về một vùng trời xanh.

Khi con nước cựa mình hòn đá sỏi biết đau

 

Khi bàn tay em nắm lên khung cửa sổ

Anh gọi vào thinh không hai tiếng “yêu em”

 

Khi anh nắm tay lên khung cửa sổ

Em gọi vào thinh không hai tiếng “anh ơi!”

Ánh nắng rơi theo lá nghe xào xạc bên hiên.

 

Mẹ ơi!

 

Cứ tưởng lớn rồi không cần nhiều tới mẹ

Vậy mà ra như đứa trẻ mỗi khi ở bên

 

Không còn danh vọng tiền tài

Không còn những bận rộn hối hả ngược xuôi

Con đã mơ giấc mơ thanh bình.

 

Giấc mơ thảo nguyên

 

Mình ta, mình gió… hoa cỏ và những dòng sông nhỏ

Tâm hồn vi vút giữa mênh mông

 

Khúc hát du dương từ thiên nhiên

Bản nhạc hân hoan từ muôn loài

Đi xa để không còn nghe từ ồn ào phố thị.

 

NGUYỄN THẾ THANH

(QUẢNG LONG – QUẢNG XƯƠNG – THANH HOÁ)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *