Sài Gòn xuân có phải là thơ?// Rộn ràng bao điều chờ đợi/ Đợi con đường xôn xao mùa lá rụng// Đợi tiếng rao ngọt buổi sớm mai, tiếng xe cộ rền vang/ Đợi con phố chiều vắng sợi khói hoà sương/ Và đợi đêm Sài Gòn trào dâng lòng trắc ẩn, yêu thương…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Sài Gòn xuân có phải là thơ?
Rộn ràng bao điều chờ đợi
Đợi con đường xôn xao mùa lá rụng
Đợi tiếng rao ngọt buổi sớm mai, tiếng xe cộ rền vang
Đợi con phố chiều vắng sợi khói hoà sương
Và đợi đêm Sài Gòn trào dâng lòng trắc ẩn, yêu thương…
Xuân về tự lúc nào
Nụ mai xanh biếc xanh
Câu đối Tết đỏ tươi ngà say trong gió
Xuân choàng tỉnh giấc
Ngập ngừng khúc hát reo vui
Bếp hồng nhóm lửa tí tách thơm thơm mùi bánh chưng xanh mướt.

Niềm ước ao trở về thật khẽ
Mong manh sợi nắng xuân vàng ươm quyện lời chim hót
Ấm áp tình xuân rộn rã tiếng nói cười
Lời chúc trao nhau, tay trong tay tình thân sưởi ấm
Cha mẹ còn thời khắc chuyển xuân mãi là hạnh phúc
Lưa thưa giọt nắng xuân vỡ niềm ao ước về mùa xuân.
Con phố xuân nằm im soi bóng mình
Hàng mai vàng rực rỡ dưới nắng xuân
Ông đồ căm cụi nắn nót từng con chữ
Người xuống phố không quên mang theo nụ cười
Trẻ con xúng xính trong bộ quần áo mới
Phố mỉm cười lòng phố thênh thang.
Xuân vẫn nhận ra mình
Ngày tháng mong manh cạn dần trên tờ lịch cũ
Tóc điểm sương, da đồi mồi, đuôi mắt hằn dấu chân chim
Đôi chân vẫn bước về phía trước
Khoác chiếc áo đẹp, nở nụ cười tươi
Xuân ngạc nhiên vì tâm hồn có bao giờ cũ.
NGUYỄN THỊ NGUYỆT THU