Tim mưa ruộng hạn// Đất thịt rúm co nứt nẻ chân cha giữa ngày đá lạnh/ nắng đốt héo hon ruột rà trắng mùa trống canh băng giá// Con cá rô lóc lách âm ty nương nhờ ngày duyên chín quả/ lúa đứng nghiêm mày huyền hồi dáng bất tử thần nông/ mưa sa trong tim khóc nắng cháy ngoài đồng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Khi “sóng nhiệt” hoá thành “quái vật”
Dòng sông trằn mình hốc hác toác áo da trăn quằn quại
mặt đất nung nẫu than trời dội lửa lò bát quái
Sinh mạng muôn người bạc màu trái khoáy linh đơn
ngọn cỏ khốc khô chết chóc vẻ oán hờn
trong khoang miệng quái thú dâng lũ điên cuồng sóng nhiệt
Ngọn lửa và hoả hoạn
Ngọn lửa từng soi đường dẫn người đi qua đêm mông muội
hạt sáng ngậm hồn trăng phát quang vinh hạnh thế thời
Hoả hoạn hung tàn đánh cắp ước mơ như cỏ sinh sôi
hạt sáng vô tình châm mồi dầu đời hữu ý
lửa cũng tôi rèn con dao hai lưỡi

Tim mưa ruộng hạn
Đất thịt rúm co nứt nẻ chân cha giữa ngày đá lạnh
nắng đốt héo hon ruột rà trắng mùa trống canh băng giá
Con cá rô lóc lách âm ty nương nhờ ngày duyên chín quả
lúa đứng nghiêm mày huyền hồi dáng bất tử thần nông
mưa sa trong tim khóc nắng cháy ngoài đồng
Mở cánh cổng làng đón chầm ngày cổ tích
Bông trắng cờ lau lưng trâu phi chiến mã
đồng cạn đồng sâu điền địa nhí binh đánh giáp lá cà
Trận mạc thực hư trẻ trâu cũng vị máu và hoa
đêm bỗng bay mơ tôi gào lên oai hùng người thắng cuộc…
bước tơi cổng làng thơm mùa cổ tích bao la
Nắng chiều vang đỏ chén tiễn đưa
Chủ không ta mà chủ cũng là ta
đất ở chẳng chôn nhau nhưng sâu nặng tình nhà
Bến đỗ vô hình mênh mang sân ga mường tưởng
tôi vội vã đời tàu lao đi chưa định vào chặng cuối
chỉ nắng tiễn chân trong ly vang đỏ mắt chiều
Vị nắng nguyên đơn
Ánh nắng truyền đi bước sống kỳ thú vuông tròn
núi cao thêm cây, biển sâu thêm lòng nắng
Oan Thị Mầu mỡ miệng trát đời trượt dài trên môi sóng
rằng: sông núi khốc khô bởi hạn hán trời đày
chẳng chịu nghiệm nghiễm mình là kẻ bị đơn
NGUYỄN TRỌNG LĨNH (NGHỆ AN)