Lời của biển trong đêm sao băng kỳ vĩ// Nắng lụa bay lên từ nghìn trùng long lanh sóng nước/ Bình minh không dành riêng cho ai đã nhìn thấy trước// Ảo ảnh thanh cao, con người đã từng mượn danh cái đẹp/ Khiên cưỡng thiện lương, lòng nhân từ cũng đã bị mượn danh/ Dưới cao xanh, mặt nạ rơi trên nỗi đau thắt lòng của đất.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Mùa đông phương nam lặng lẽ một ngày qua vội
Nỗi khát khao ma mị, bóng con người đổ xuống trăm năm
Những ngôi đền thiêng không đủ chỗ cho giấc mơ hóa thánh
Ngày giông bão, những con sóng ngang tàng chợt hiện chợt xa
Sau những ấm lạnh thấp cao, hình hài biển tan tành trên cát
Thắp nến cho tuổi muộn, em có còn trông đợi trăng lên.
Tôi đã ở phía sương chiều buông muộn vào đêm
Con suối khép lại mình để cho sông trôi về với biển
Mơ mộng cánh đồng mây trắng – núi một đời trầm tư
Chênh vênh trên tầng đá, thơm nồng nàn hương rượu nếp nương
Dưới bóng đại ngàn có những cánh chim bay đi không trở lại
Em đừng tin lời hẹn của kẻ say không nhớ nổi tuổi mình.
Lặng lẽ những mùa màng trên mặt bùn nâu
Hình như trăng đã vỡ, muôn mảnh trôi lấp lóa biển đêm
Sương mỏng buông hờ ngực núi, mây xa vương lại bên trời
Những cái mới đơm hoa từ cái cũ – cao hơn vóc dáng người
Những cái cũ trong vội vàng cái mới – vẫn âm thầm xanh tươi
Cúi xuống phận người nhỏ bé – tôi tình cờ gặp ánh sao rơi.
Chỉ một lời nói dối cả bầu trời âm u
Người đã lội qua bóng tối để đón những ban mai xanh
Tôi níu những ngọn gió đêm trước khi trôi vào tan biến
Sự thật như con tàu cô độc – giữa trùng trùng sóng biển khơi
Chuông nguyện ban chiều còn vọng, nhân sinh không cải được mệnh trời
Xin đổi phận mình qua kiếp khác mong cầu thanh sạch tinh khôi.
Lời của biển trong đêm sao băng kỳ vĩ
Nắng lụa bay lên từ nghìn trùng long lanh sóng nước
Bình minh không dành riêng cho ai đã nhìn thấy trước
Ảo ảnh thanh cao, con người đã từng mượn danh cái đẹp
Khiên cưỡng thiện lương, lòng nhân từ cũng đã bị mượn danh
Dưới cao xanh, mặt nạ rơi trên nỗi đau thắt lòng của đất.
TẠ HÙNG VIỆT