Thơ 1-2-3 Tạ Hùng Việt: Có những khoảnh khắc bình yên ta không thể chạm vào

Mùa gặt xanh xao cuối những nẻo vui buồn// U ẩn nghìn năm trên cánh đồng thiện lương nhân thế/ Có những khoảnh khắc bình yên ta không thể chạm vào// Sau chếnh choáng cơn say ta chợt thương những mơ màng cuộc rượu/ Những lung linh vỡ ra muôn oan khiên trong thật giả cõi này/ Chắp tay trước cánh sen cửa Phật nguyện cầu thanh sạch kiếp sau.

Nhà thơ Tạ Hùng Việt

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Trong đớn đau nỗi sợ hãi của con người hiển hiện

 

Có một ngày như mọi ngày Trời – Đất đã ban cho

Chiếc mặt nạ rơi trong bụi bặm cơn mê phù phiếm

 

Bỏ lại biển và tôi và những dấu chân trên cát

Người lặng lẽ ra đi trong vội vã nguyện cầu cứu rỗi

Trên con đường tít tắp có bao giờ người quay lại tìm tôi.

 

Mùa gặt xanh xao cuối những nẻo vui buồn

 

U ẩn nghìn năm trên cánh đồng thiện lương nhân thế

Có những khoảnh khắc bình yên ta không thể chạm vào

 

Sau chếnh choáng cơn say ta chợt thương những mơ màng cuộc rượu

Những lung linh vỡ ra muôn oan khiên trong thật giả cõi này

Chắp tay trước cánh sen cửa Phật nguyện cầu thanh sạch kiếp sau.

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

Ngày giãn cách trông đợi người lặng lẽ mùa sang

 

Vời vợi cao xanh những mảnh mây trôi ngang ngày Thu sớm

Trong căn phòng góc hẹp một người hoang hoải nỗi cô đơn

 

Biển rất xanh – thăm thẳm chân trời một cánh buồm cuối sóng

Núi trầm mặc – chấp chới những cánh chim qua phố về rừng

Em xa thế – loanh quanh những miền chiều anh quay quắt thương mong.

 

Mảnh nắng rơi bên khung cửa những ngày đại dịch

 

Ẩn ức những ngọn núi sương mây một đời trầm mặc

Thâm u những cánh rừng kiêu hãnh ngày lá đổ vào Thu

 

Tấm ảnh trắng đen – trang sách tinh khôi còn nguyên khờ dại

Cuộc tình trắng đen – những lầm lỗi còn đau ran nơi ngực trái

Phận người trắng đen – kiếp phù sinh còn lại những thương buồn.

 

Tiếng chuông lênh loang đêm nguyện cầu mùa cứu rỗi

 

Hoảng hốt chạm buồn thương nỗi xa vắng của ngày giãn cách

Lo âu những vô thường trong mất – còn ngơ ngác nhân gian

 

Ngày vội vã bước mưu sinh từ góc làng dại khôn phận mọn

Mẹ dặn đường xa – lúc tận cùng khốn khó đắng cay trắc trở

Hãy giữ khát vọng làm người và quay về nương tựa quê hương.

 

TẠ HÙNG VIỆT (KHÁNH HÒA)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *