Những dòng trôi qua phúc phận con người// Xót những chiếc lá tật nguyền trong ma mị cộng sinh/ Đăng đắng giọt mồ hôi phía hình hài cơn mơ no ấm// Nâng niu những đồng tiền cũ từ niềm vui rau đắng chợ nghèo/ Lại thương mảnh vườn gầy của mẹ âm thầm năm tháng gieo neo/ Khuyết hao một đời đất khát vẫn tin yêu hoa trái nghịch mùa.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ước như cây cứ mỗi năm một lần xanh lại
Dấu tích đêm lấm láp yêu thương lóng lánh sao trời
Có những đổi thay buồn hơn muôn chiều rừng lá đổ
Lạnh buốt lời phán xét giữa đúng sai chọn lựa kiếp người
Mong cái ác sẽ ngủ quên trong tận cùng vô tâm nước mắt
Dưới đáy tầng lọc lõi những bi hài ngột ngạt nhân sinh.
Một góc mùa ngơ ngác dấu chân qua
Cơn mưa rừng kéo con thác lên chênh vênh tầng đá
Sợi nước trắng buông mình trên những gập ghềnh xanh
Lại một ngày rảnh rang như thói quen những gã phu lười biếng
Chếnh choáng cơn say liêu xiêu trong cuộc vui rượu nhạt dật dờ
Tôi dò dẫm ghé căn chòi rẫy gặp con ma núi trú mưa.

Những dòng trôi qua phúc phận con người
Xót những chiếc lá tật nguyền trong ma mị cộng sinh
Đăng đắng giọt mồ hôi phía hình hài cơn mơ no ấm
Nâng niu những đồng tiền cũ từ niềm vui rau đắng chợ nghèo
Lại thương mảnh vườn gầy của mẹ âm thầm năm tháng gieo neo
Khuyết hao một đời đất khát vẫn tin yêu hoa trái nghịch mùa.
Dấu tích triệu năm trôi qua loài dáng thẳng
Mọi thứ từng tách nhập nổi chìm luân hồi tuyệt chủng
Chiều nay cơn bão đôi lại dạt trôi ngược ngạo quay về
Trước những gian manh quá sớm núi nghiêng phía vô cùng
Trước những giả danh thiện lương con sông thay dòng đổi bến
Tôi về nơi cuối sóng đợi một người đi vớt nhánh rừng xưa.
Dùng dằng những cơn mê níu lại bóng người
Những yêu thương đã biền biệt một dại khôn nhan sắc
Những lung liêng vàng thu còn nguyên trong lá rơi trên cỏ
Chẳng ngẫu nhiên đâu những bước chân đã chậm lại giữa đời
Những tiếng nấc chia ly mong manh trên đoạn đường trăng vỡ
Trong miền mây trắng cũ tôi còn một mùa mận chát, người ơi.
TẠ HÙNG VIỆT