Phút lang thang trong thinh lặng sông chiều// Những khoảnh khắc cuối cùng đã tắt lịm hoàng hôn/ Hãy bỏ mặc tôi, những sân si chưa đủ mệt sao người// Một cánh đồng mây trắng neo hững hờ lưng núi mờ sương/ Anh ánh vệt sáng phía sông giữa đất trời bồng bềnh trăng muộn/ Người có nghe tiếng kêu của loài chim tha thiết cuộc sinh tồn.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Cuộc tái sinh mùa đông cho những hẹn hò
Thanh khiết mưa đêm, thơm dịu tinh khôi từ giàn thiên lý
Tình cờ lát cắt phẳng phiu, nhánh cúc hoạ mi gầy trắng
Đi qua ngày chát đắng, bất chợt cánh đồng trái ngọt sum suê
Phía con ong tìm mật mải mê, gió xanh mong manh nắng lụa
Buông tuổi xuống thềm cỏ úa, tôi khát khao những cánh chim trời.
Sông chảy mây trôi qua những oan khiên cái đẹp
Tình cờ những vô tâm nhưng vô tâm đôi khi tàn nhẫn
Thanh cao không có bậc, đâu phải diễn trò nào cũng vui
Người đừng lặng thinh kéo tấm khăn che gương mặt thiên thần
Tôi đã nhận ra vóc dáng thanh mai không thể nhầm ai được
Phút cuối cùng rất vội, tôi hiểu nỗi buồn cam chịu, người ơi.
Những cánh chim thiên di chấp chới qua chiều
Vội vã mùa đông, người bận rộn một ngày hạnh phúc
Gập ghềnh tôi, đếm bước chân khúc khuỷu cuối đường
Bên kia núi mù sương, gió ngược sao thưa lỡ làng mây trắng
Trên lang thang lối vắng, tôi tìm tôi trong tiền kiếp đời mình
Trăng gầy như chiếc lá, trôi vô tình qua thung lũng lặng thinh.
Những khát khao đã bắt đầu rơi xuống nhẹ tênh
Khởi đầu cho những tái sinh lẽ nào lại là cái chết
Chút hân hoan bất chợt là nỗi đau phù phiếm cuối cùng
Đi qua những lạ lẫm đầu tiên, con suối rơi tan cuối thác
Người quay về căn nhà thấp tìm gì trong ngói cũ tường rêu
Sau ngắn ngủi giấc đông, cây nứt những chồi non lặng lẽ.
Phút lang thang trong thinh lặng sông chiều
Những khoảnh khắc cuối cùng đã tắt lịm hoàng hôn
Hãy bỏ mặc tôi, những sân si chưa đủ mệt sao người
Một cánh đồng mây trắng neo hững hờ lưng núi mờ sương
Anh ánh vệt sáng phía sông giữa đất trời bồng bềnh trăng muộn
Người có nghe tiếng kêu của loài chim tha thiết cuộc sinh tồn.
TẠ HÙNG VIỆT