Cóc kèn điểm trắng bờ mương// Thòi lòi đớp giọt nắng mai hồng/ Ô rô khoe sắc bên dòng sông quê// Dù ai có lạc lối quê/ Cảnh quê vẫn đợi bước người về sum họp/ Loài hoa dại vẫn vô tư đợi người!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nỗi nhớ rớt bên kia sông
Ngày anh về quên nhặt
Trên đường đời quạnh hiu, nẻo lòng xa xót
Khách trần gian bao lần qua lại
Có vấp nỗi nhớ tôi chăng!
Hay dậm nát bên đường đời nông nỗi.
Quê tôi chẳng có mùa đông
Chỉ có mùa bông gòn rụng cánh
Và gió chướng se se lạnh mênh mông
Cánh đồng bao la lúa ngậm sữa
Mẹ cười nụ cười dài bất tận
Bên um rơm rạng rỡ khuôn mặt cha.
Biển quê tôi không nước xanh trong vắt
Chỉ phù sa dòng sữa mẹ thiên nhiên
Đã đắp nên bờ cõi thiên liêng
Trong khoảng lặng được biển nuôi nhiều loài thủy sản
Nuôi sống quê từ cái thuở nằm nôi
Bạn đừng cười biển quê tôi nước đục ngầu.
Cóc kèn điểm trắng bờ mương
Thòi lòi đớp giọt nắng mai hồng
Ô rô khoe sắc bên dòng sông quê
Dù ai có lạc lối quê
Cảnh quê vẫn đợi bước người về sum họp
Loài hoa dại vẫn vô tư đợi người!
Đông về trên nóc phố
Hạt lạnh phả vào tim cô đơn
Kỷ niệm chia một nửa buồn, vui
Đông về lạnh cho vòng tay ấm
Cho loài người xích lại gần nhau hơn
Cho cô đơn, đời bớt gọi tên.
Hoa thơm trên đất, hoa thơm
Rễ sâu bám đất cực nhọc làm sao
Chuyển từ sìn đất bùn dơ thành sức sống
Nhởn nhơ ong bướm chẳng hiểu được đâu
Nếu ai ước muốn nguyện cầu
Thì cầu cho rễ để mùa hoa tươi.
THẠCH ĐỜ NI (BẠC LIÊU)