Thơ 1-2-3 Thái Bảo – Dương Đỳnh: Vẫn còn đó điều thiêng liêng bất biến

VHSG- “Đều đặn mưa bão đi qua trong ám ảnh gia truyền/ Đời nối tiếp đời vẫn lũ quét, sập nhà, đất lở”. Giữa nỗi đau trở thành qui luật hàng năm vào mùa bão lụt ấy ở khúc ruột miền Trung “Vẫn còn đó điều thiêng liêng bất biến” của tình yêu thương đồng bào đùm bọc che chở lẫn nhau. Cũng từ trong nỗi tang thương mới thức nhận sự không công bằng mà chính con người gây ra cho thiên nhiên: “Như không biết sông quặn đau, núi cong mình gánh chịu/ Mẹ thiên nhiên câm lặng đến sạt người./ Chỉ có mâm cúng động thổ vẽ vời.”

Nhà thơ Thái Bảo – Dương Đỳnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Trong khắc nghiệt của đất trời miền Trung

 

Đều đặn mưa bão đi qua trong ám ảnh gia truyền

Đời nối tiếp đời vẫn lũ quét, sập nhà, đất lở

 

Vẫn yêu đến nẫu lòng gốc đa, bờ tre, bến nước

Vẫn canh cánh nỗi niềm lành rách bọc che nhau

Khúc ruột đau thương được chia sẻ đôi đầu.

 

Có những nỗi đau nhiều lúc phải kêu trời

 

Chồng đưa vợ lên ghe chờ giờ vượt cạn

Quày quả vượt lũ về nghe tin vợ lật ghe.

 

Em đang học đài báo làng lở núi

Người ta chỉ cho em nấm đất mẹ cha nằm

Hỡi cao xanh có thấu nỗi đau con người trần thế?

Vẫn còn đó điều thiêng liêng bất biến

 

Đầu tháng mười lũ qua cuối tháng mười bão đến

Gượng đứng lên lại sấp mặt với điên cuồng.

 

Nước mắt rơi ngập trời nhà trôi, đất vùi, lũ cuốn

Những mất mát tang thương đến thắt ruột thắt lòng

Bếp ấm dần, bầu bí níu nhau thương!…

 

Dĩ nhiên có những cái lớn hơn tiền

 

Trong dáng hình mảnh mai trên con thuyền đầy mưa gió

Bỏ tất cả lại sau lưng em đến với đồng bào.

 

Trong nước mắt nghẹn ngào chàng trai Cadong xin xe về phố

“Em không cần tiền cho em thấy mặt vợ con em!”

Nỗi xót thương hơn giá trị bạc tiền!

 

Nhiều khi chúng ta đối xử không công bằng

 

Những dự án bạt đồi, ngăn dòng, lấn khơi, phá núi

Khói nhà máy đen ngòm, nước thải độc hôi tanh

 

Như không biết sông quặn đau, núi cong mình gánh chịu

Mẹ thiên nhiên câm lặng đến sạt người.

Chỉ có mâm cúng động thổ vẽ vời.

 

THÁI BẢO- DƯƠNG ĐỲNH

(HIỆP ĐỨC – QUẢNG NAM)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *